Lúc trước Lạc Vân Dã không cảm thấy chỗ tốt của thể chất xui xẻo, hôm nay trái lại để cho hắn cảm nhận được chỗ tốt trong đó. Có thể đương nhiên quan minh chính đại dính với Tiểu Ngư.
"Không thể rời khỏi Tiểu Ngư." Trong mắt của thiếu niên xinh đẹp tràn đầy ý cười, giống như một con mèo lớn dùng mặt họ vào hõm vai của Ngu Tri Dao, chọc cho nàng hơi đỏ mặt.
Ngu Tri Dao xoa mái tóc mềm mại của hắn, bị sắc đẹp câu dẫn hôn mấy ngụm vào vương tử Bạch Tuyết, cũng không để ý đến lễ phép nghi thức đạo lữ gì đó, trực tiếp sắp xếp để hắn ở trong phòng mình.
Ngày hôm sau biết được hai người ôm nhau ngủ, Minh Lê giận đến mức thiếu chút nữa giậm chân, lấy tốc độ nhanh nhất đến tách hai người ra, muốn để cho Lạc Vân Dã trở về.
Cho đến khi y biết chuyện xui xẻo Lạc Vân Dã gặp phải, mới từ bỏ ý định.
Hôm nay là ngày vui của Tiểu Ngư Ngư, lấy thể chất xui xẻo của thằng nhóc Lạc Vân Dã, nếu để mặc cho nó tự mình đi về Thánh địa, sợ là hôm nay không thể kết đạo lữ rồi.
Minh Lê tức giận hừ một tiếng, để cho bọn họ thay đồ, lúc này mới đi ra ngoài cùng Hoa Hoa, Cận Hỏa, Cầm Minh nghênh đón khách khứa.
May mà ở Vân giới Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã không có bạn bè gì cho nên chỉ phát mấy tờ thiệp mời cho Vêu vực và Ma vực, mời Hoa Hoa, Bạch thúc tặng búp bê thế thân, cùng với tiểu đội ngân giáp ma tu quen thuộc kia.
Những khách khứa khác phần lớn là sư trưởng và đồng môn của Vân Cảnh thánh địa.
Hai người chỉ cách nhau một bức tường, bên ngoài trừ tiếng ồn ào của mọi người, cũng không có dị tượng hay tiếng kêu gì đó tượng trưng cho xui xẻo.
Ngu Tri Dao bị Kỷ Phù và các sư tỷ sư muội trang điểm làm tóc, Lạc Vân Dã thì đổi một bộ quần áo đỏ thêu chỉ vàng, hai bên ống tay áo còn có hai con cá chép vẫy đuôi vô cùng sống động.
Chọc cho đại Ma vương ở bên trong Dưỡng hỗn ngọc động lòng, âm thầm tâm ý tương thông truyền âm mấy câu với Linh Tu, làm cho lỗ tai của thiếu niên áo đen hơi ửng đỏ.
Ngu Tri Dao bị các tỷ muội thoa phấn vẽ mày, tô son, mi tâm còn dán một hoa điền có hình dạng hoa đào, mặc lên giá ý màu đỏ chỉ vàng, lúc ống tay áo vung lên, thấy được đám mây đen ở bên trên.
Lúc Kỷ Phù đội mũ phượng cho nàng cuòn cười: "Tiểu Ngư thật xinh đẹp, tiện nghi cho Tiểu Vân."
Nhưng sư tỷ sư muội khác cũng phụ họa nói: "Không sai không sai! Tiểu Ngư đẹp như vậy, nếu như không đính hôn sớm, người theo đuổi nhất định có thể vòng quanh Vân giới ba vòng."
Ngu Tri Dao bị chọc cho đỏ mặt, trong ngày thường rất ít mặc quần áo lộng lẫy, hôm nay sau khi nghiêm túc trang điểm, dù trên mặt và lỗ tai đều đỏ cũng không ngăn nổi vẻ đẹp này.
Giờ lành đã đến, Kỷ Phù và các tỷ muội cùng nhau chặn ở cửa, để cho Linh Tu và Thời Việt lấy ra một ít pháp khí bảo bối, mới để cho Lạc Vân Dã đi vào.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã chưa bao giờ trải qua chuyện này, cho nên lúc cách bức rèm nhìn nhau, vẫn không nhịn được đỏ mặt.
Thiếu niên quần áo đỏ kinh ngạc đứng trước bức rèm, lúc cầm tay thiếu nữ, còn cảm thấy như đang mơ.
"Tiểu Ngư?
"Ừ, ta ở đây."
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ lướt qua bên tai, Lạc Vân Dã giống như tỉnh hồn lại, hạ mắt mỉm cười, vững vàng nắm lấy tay nàng, bước ra khỏi phòng với nàng.
Bên ngoài bạn bè khách khứa đã sớm ngồi đầy, tiếng khua chiêng gõ trống không dứt bên tai, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã dâng trà cho sư tôn Minh Lê, tiếp đó lại dâng trà cho mấy trưởng bối sư môn thân thiết.
Phong chủ Kiếm Hoa phong và phong chủ Thổ Linh phong chiếm được vị trí sư tôn được dâng trà, hai người đều cười tươi như hoa.
Đợi nghi thức kết thúc, chỗ khách khứa sục sôi ngất trời, thậm chí có người kích động một chân giẫm lên ghế, nâng ly rượu nói lời chúc phúc.
Trước kia hai người luôn tránh uống rượu, để tránh gây rắc rối, hôm nay cũng nghiêm túc uống rượu với bạn tốt.
Hoa Hoa kích động uống say, còn chưa nói được mấy câu đã mơ màng nằm xuống rồi, bên cạnh là đội trưởng của tiểu đội ngân giáp ma tu đang ngẩng đầu muốn hát một bài chúc mừng, tiết mục ca múa của Cầm Minh kịp thời dời sự chú ý của hắn ta.
Ngu Tri Dao tỉnh bơ lau mồ hôi.
Ma tu ngân giáp say rượu bên cạnh, lúc gục xuống bàn còn không quên lẩm bẩm người đẹp hùng tộc mà mình thích.
Chương trình dâng trà mời rượu kết thúc, hai con cá mặn giống như bị lột một lớp da, rốt cuộc cũng có thể trở về phòng.
Bên ngoài vẫn náo nhiệt ồn ào không ngừng.
Trước đó Tần Thuật viết bài tập gấp hai lần cho hai sư muội lúc trước phụ đạo cho mình, cuối cùng lấy được tha thứ, mà nay đã học được tâm đắc của tiểu thuyết ngốc bạch ngọt, nhìn thấy sư muội sư đệ kết đạo lữ thì vô cùng hâm mộ, sau khi uống mấy ly rượu, khuôn mắt trắng nõn đã ửng đó, cố làm ra vẻ say rượu, tới gần chỗ Tịnh Thù.
"Thật là chóng mặt." Hắn ta nhỏ giọng thì thầm.
Hoàn mỹ phơi bày bộ dạng yếu ớt không thể tự lo.
Ngay cả Tần Thuật cũng không nhịn được khen ngợi kỹ thuật diễn tinh xảo của mình!
Ai ngờ Tịnh Thù nâng tay vững vàng đỡ đầu của hắn ta, lạnh nhạt nói: "Ngồi yên."
Tần Thuật! !
Rất tốt không đẩy hắn ra!
Quả nhiên Tịnh Thù thích bộ dạng ngốc bạch ngọt này!
Hắn ta làm bộ hồn nhiên không biết, tiếp tục ngã xuống.
Tịnh Thù biết hắn ta đang giả bộ, tay chống đầu của hắn ta biến thành nắm cằm của hắn ta, làm cho người nhìn về phía nàng ấy: "Muốn làm gì?”
Đồng đội còn lại của tiểu đội Diệt Ma không dám thở mạnh, mượn ly rượu che giấy, kích động nhìn nhau.
Trừ bị thương, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với Tịnh Thù, Tần Thuật mở miệng rồi lại đóng, không biết nói cái gì, trong đầu đều là quả nhiên ngốc bạch ngọt là mạnh nhất.
Khuôn mặt trắng nõn của hắn ta hơi đỏ, suy nghĩ một chút, dựa theo lời kịch của ngốc bạch ngọt nói: "Tịnh Thù tỷ, người ta cùng muốn kết đạo lữ với ngươi."
"Phốc." Một thành viên trong tiểu đội Diệt ma không nhịn được, trực tiếp phun rượu ra.
Nghe thử đi, đây là lời người sẽ nói sao?
Lớn hơn đội trưởng Tịnh Thù mấy trăm tuổi, vậy mà cũng dám gọi tỷ tỷ?
Tịnh Thù cũng cười theo, lúc nàng thả tay ra, phun ra một chữ: "Được."
Tần Thuật: "..."
Thành viên tiểu đội Diệt ma: "..."
Tần Thuật nhanh chóng lau mặt đi, vô cùng thanh tỉnh, đứng lên nói:"Bây giờ ta sẽ đi đưa sinh lễ cho Hỏa Tiếu cung ngay."
"Ngồi xuống." Tịnh Thù nâng ly rượu lên,: "Đừng quấy rầy chuyện tốt của Tiểu Ngư và Tiểu Vân."
"Được." Tần Thuật vội vàng ngồi xuống, cười như đóa hoa, ân cần rót rượu cho nàng ấy, rất sợ nàng ấy đổi ý.
Bàn bên kia, Kỷ Phù đang dùng sáo xương màu đen thổi một đoạn nhạc biểu diễn cho lễ kết đạo lữ này.
Thời Việt ngồi đối diện nàng ấy, lúc liếc nhìn qua, thấy rõ ràng đôi môi hồng nhuận của thiếu nữ hôn lên xương của mình, thổi ra tiếng nhạc rung động.
Lúc Thời Việt đưa sáo xương cho nàng, chỉ muốn nàng dùng làm binh khí tiện tay, hôm nay đột nhiên có chút ngồi không yên,
Ngay cả xương cốt cả người đều có chút tê dại ngứa ngáy.
Hắn ta hơi cúi đầu, uống mấy ly rượu.
Bên ngoài náo nhiệt, không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai con cá mặn.
Hôm qua náo loạn nửa đêm, hôm nay lại phải dậy sớm, sau khi ngủ một chút, lại đi ra ngoài chơi với mọi người.
Thẳng đến đêm, đám người mới tản đi.
Bên trong phòng đốt nén, đôi mắt đen nhánh của Lạc Vân Dã nóng bỏng, lúc cởi mũ phượng cho Ngu Tri Dao xuống, tóc đen như suối đổ xuống.
Ngu Tri Dao cũng gỡ ngọc quan của Lạc Vân Dã.
Hai người nhìn đối phương, đột nhiên nhìn nhau cười.
Lạc Vân Dã chủ động hôn lên khóe miệng của nàng, hỏi một câu: "Tiểu Ngư, có thể chứ?”
Gương mặt Ngu Tri Dao đã ửng đỏ, không trả lời hắn, trực tiếp hôn Thiếu niên bạch tuyết xinh đẹp trước mặt.
Lúc hai người ngã xuống giường, Lạc Vân Dã còn lén lấy "Thật thân thể dẻo dai" từ dưới gối ra.
Không biết bị hôn bao lâu, Ngu Tri Dao chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như trôi dạt trên biển, không có vật gì để bám lấy, cho đến khi một cơn sóng lớn đánh đến chỗ nào, đánh cho nàng mất cả ý thức còn sót lại.
Cũng ở một khắc đó Lạc Vân Dã ngăn chặn tiếng nghẹn ngào của nữ tử.
Đêm khuyên, lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngu Tri Dao chỉ mơ hồ nghe thiếu niên nói: "Tiểu Ngư, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau."
Ngu Tri Dao quyến luyến ôm cổ hắn cọ một cái, thấp giọng lặp lại: "Vĩnh viễn không rời xa."
Sau đó đối lấy được nụ hôn dịu dàng của thiếu niên.
Hắn nhỏ giọng nói lời tỏ tình: "Gặp được Tiểu Ngư, thích Tiểu Ngư, kết đạo lữ với Tiểu Ngư.
"Ta thật sự rất may mắn."