Chưởng môn Vân Phù phái vẫn lo lo lắng nôn nóng, thấy tên tông môn của mình xuất hiện, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rất hiển nhiên, bà ta cũng giống như Sở Lan chưởng môn của Vân Kiếm phái, làm ra một quyết định vô cùng thông minh, trước giờ Thiên Bảng ra cũng công bố tin tức của Lạc Vân Dã ra bên ngoài.
Chẳng qua trái lại bà ta không có khẳng định như Sở Lan, chỉ là nửa tin nửa ngờ, cho tới giờ phút này bụi bặm lắng xuống, bà ta mới yên tâm.
Nếu không phải là Lạc Vân Dã, vậy tin tức mà bà ta truyền đi chính là tin tức giả.
Lúc này chưởng môn Vân Phù phái cảm thấy thoải mái.
Chờ một lát nữa bà ta sẽ hận mình không truyền tin tức giả, không đúng, là không có chuyện truyền tin tức.
Lúc này trên Thiên Bảng màu vàng, xuất hiện hạng ba.
Hạng ba, Linh Tu, Vân Cảnh thánh địa.
Chuyện này mọi người đều biết.
Hạng bốn, Thời Việt.
Tiếp đó hiện ra ba chữ - Ma Vương cung.
Ma Vương cung!
Giờ phút này tất cả tu sĩ Nhân tộc chú ý đến động tĩnh Thiên Bảng đều sợ hãi chưa hoảng hồn.
Còn chưa chờ bọn họ lấy lại tinh thần, hạng năm cũng đã hiện trên Thiên Bảng.
Hạng năm, Phó Nghiêu.
Ma Vương Cung!!!
Mỗi ngàn năm Vân Sinh tiên cảnh sẽ xuất hiện một lần, đều là do các tông môn Nhân tộc tiến hành thi đấu chọn ra một trăm tu sĩ đi vào đó lịch luyện, chưa bao giờ xuất hiện chuyện tu sĩ Ma tộc có thể tiến vào Vân Sinh tiêncảnh.
Mặc kệ là ai trong Vân giới, cũng sẽ không ngờ đến Thiên Bảng lại cho phép Ma tộc thượng bảng.
Lúc này Thiên Bảng công bố tin tức của tu sĩ, giống như một cái búa nặng rơi xuống, nặng nề đập vào lòng tu sĩ Nhân tộc Vân giới.
Trong Vân giới, Ma tộc và Nhân tộc cũng nhau tồn tại.
Nhưng trăm ngàn năm qua, thù hận của Ma tộc và Nhân tộc ngày càng sâu. Năng lực sinh sôi của Ma tộc cực mạnh, cách mỗi hai mươi năm, bên trong Vân giới sẽ xảy ra một trận Ma tộc xâm chiếm Nhân tộc, vố số phàm nhân tu sĩ Nhân tộc đều chết trong trận ma họa này.
Mà nhiều lần để cho Nhân tộc gặp ma họa, cũng chỉ là vì Ma vương muốn cắt giảm những Ma tộc vô dụng cấp thấp.
Tông môn Nhân tộc chỉ có thể phái trưởng lão đệ tử đi canh phòng biên giới giữa ma và người, để tránh Ma tộc đột phá phòng tuyến, xâm nhập vào nơi của phàm nhân.
Mười bảy năm trước đột nhiên bùng nổ một trận ma họa lớn, không chỉ từ trong khe hở mặt đất xông ra vô số Ma tộc cấp thấp không có thần trí, ngay cả Ma tộc cấp cao cũng xông ra, dường như muốn diệt hết Nhân tộc của Vân giới.
Một lần kia, những tông môn trung đẳng như Vân Kiếm phái bị tổn thương nặng, mà tiểu tông môn như Trường Trạch môn thì hòan toàn bị diệt trừ trong Vân giới.
Sau đó Nhân tộc càng xem Ma tộc là kẻ thù.
Nếu không có vấn đề liên quan đến Ma tộc, trong nội bộ Nhân tộc dù chém giết tranh đoạt kịch liệt như thế nào đều có thể nói là vì tốt cho tu luyện, để cho con đường tu tiên phía trước của mình có thể rộng rãi thuận lợi hơn.
Nhưng một khi liên quan đến Ma tộc, dính đến đến mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Nhân tộc và Ma tộc.
Tất cả nội đấu trong Nhân tộc đều phải nhường đường.
Tu sĩ trên Thiên Bảng, hôm nay Ma tộc chiếm hai vị trí.
Vậy có thể nói nếu ai chỉ vì mình, trắng trợn treo thưởng giết chết tu sĩ Nhân tộc ở Thiên Bảng, đều là địch của Nhân tộc toàn bộ Vân giới.
Cho nên giờ phút này, dưới Thiên Bảng màu vàng xán lạn, các tu sĩ Nhân tộc đều có vẻ mặt khác nhau
Minh Tiêu tôn giả mặc quần áo trắng, đứng chắp tay, xa xa nhìn Thiên Bảng mày vàng trên bầu trời, đôi mắt nhu hoà bình tĩnh thoáng xẹt qua một tia sáng.
Linh Tu kinh ngạc: "Sư tôn, sao Thiên Bảng lại cho phép Ma tộc..."
Hắn ta hơi dừng lại, nghi ngờ nói: "Vân Sinh tiên cảnh là tiền bối Vân Sinh của Nhân tộc ta trước khi phi thăng lưu lại cho hậu bối lịch luyện, vì sao Thiên Bảng lại cho Ma tộc cơ hội đi vào Vân Sinh tiên cảnh?"
Sau khi Minh Tiêu tôn giả nhìn Thiên Bảng, tâm trạng rất tốt, khẽ cười nói với Linh Tu: "Vậy ngươi có thể không biết, khi Vân tiền bối còn sống Nhân tộc và Ma tộc cùng thai nghén mà sinh ra?"
Đột nhiên nghe được bí mật này, Linh Tu trợn to hai mắt.
Hắn ta trầm mặc, lặng lẽ gãi lỗ tai, còn muốn nghe chuyện bái quái liên quan đến đại năng phi thăng duy nhất của Vân giới. Ai biết Minh Tiêu tôn giả nói xong câu này, cũng không nói gì nữa.
Giống như tu luyện đến bình cảnh, chỉ thiếu một chút nữa là đột phá, nhưng nó lại dừng lại, làm cho người ta cảm thấy nôn nóng sốt ruột.
Linh Tu vô cùng tò mò, thấy sư tôn không nói nữa, cũng chỉ có thể nhin sự tò mò xuống, hành lễ yên lặng lui ra ngoài.
Vân Cảnh thánh địa vẫn bình tĩnh như ngày thường, nhưng những môn phái khác đã có người đứng ngồi không yên.*