Lần này tiểu nhị là một người khác, nguyên hình là một con dê núi chậm chạp, nó chậm rãi nói ra từng từ hỏi han Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã về dịch vụ trải nghiệm ở khách điếm này, rồi từng bước từng bước mang một đĩa hoa quả lớn và quả hạch miễn phí bên cạnh còn có thêm một quyển sổ hướng dẫn du lịch tại trấn Bạch Hạc.
Sự phục vụ chu đáo của khách điếm Bạch Hạc làm cảm giác bị lừa dối ở trong lòng Ngu Tri Dao ngay lập tức đã được xoá bỏ. Đặc biệt là khi nàng ăn được hạch đào vỏ tím, nàng gần như yêu khách điếm này, có điều vỏ của hạch đào vỏ tím thật sự khó bóc.
Ngu Tri Dao ăn được hai quả liền bỏ tay xuống, sau đó dùng đầu ngón tay chứa linh lực từng chút một bóc vỏ ra.
Lạc Vân Dã đã chú ý tới hành động này của nàng. Hắn vừa lật xem quyển sổ hướng dẫn du lịch tại trấn Bạch Hạc, vừa lấy hạch đào vỏ tím bóc vỏ cho nàng.
Quyển du lịch của trấn Bạch Hạc ghi lại thời gian trong ngày của của trấn Bạch Hạc. Trấn Bạch Hạc một ngày sẽ mở cửa hai lần.
Mọi nhà thì mở cửa vào giờ Tỵ trôi qua một nửa. Đến giờ mùi thì đóng cửa. Sau đó đến giờ Dậu thì lại mở cửa, giờ Tuất thì đóng cửa.
Ngu Tri Dao đưa qua cho Lạc Vân Dã nửa quả cam tiện liếc qua thời gian sinh hoạt ở trấn Bạch Hạc này. Cừ thật, bắt đầu làm việc lúc 10:00 sáng và kết thúc lúc 3:00 chiều, buổi tối lại làm việc từ 6:00 đến 8:00 tối, sau đó nghỉ ngơi. Làm việc bảy giờ một ngày, đã vậy phần lớn thời gian đều lười biếng, còn lười biếng hơn nàng một ngày tu luyện tám giờ.
Trấn dưỡng lão, danh bất hư truyền.
Quyển sổ hướng dẫn này rất mỏng, chỉ có hai trang giấy. Giới thiệu về tình huống của trấn Bạch Hạc, cùng với danh lam thắng cảnh duy nhất - Vườn Bạch Hạc. Sau khi trấn Bạch Hạc đóng cửa lúc ba giờ chiều. Sẽ có yêu tu đến vườn Bạch Hạc biểu diễn, thu được một khoản thù lao nhỏ. Du khách chỉ cần trả một ít tiền để vào cổng vườn là có thể xem buổi biểu diễn tại vườn Bạch Hạc cho tới lúc đóng cửa. Ngu Tri Dao đối với chuyện này lại thấy có chút hứng thú. Vừa cắn một hạch đào, vừa đề nghị: “Tiểu Vân, chúng ta đi xem một chút đi?”
“Được.” Lạc Vân Dã gật đầu.
Hắn liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngu Tri Dao, định tối nay khi nàng xem xong có tâm trạng tốt thì sẽ đưa phương án tu luyện cho nàng, thúc giục nàng tu luyện.
Ngu Tri Dao tới giờ vẫn chưa biết nàng sắp bị ép tu luyện. Một giờ chiều thức dậy, nàng vui vẻ thay một chiếc váy màu xanh nhạt xinh đẹp, búi tóc lên, buộc tóc bằng hai dây màu xanh xen cùng với những chấm đen dễ thương. Nhưng dây buộc tóc quá dài nên nàng thắt thành hai chiếc nơ xinh xắn. Sau đó vui vẻ qua phòng Lạc Vân Dã gõ cửa báo rằng nàng đã chuẩn bị xong. Hai người đi sớm nửa canh giờ dạo chơi trên đường. Doc theo con đường có sạp hàng động tác nhanh nhẹn hoặc chậm chạp. Nhưng nếu so với độ chậm chạp của những người ở khách điếm Bạch Hạc thì những người ở đây hoàn toàn không phải đối thủ. Trên đường đi đến vườn Bạch Hạc hai người mua không ít bánh ngọt, trái cây khô và cả trang sức nhỏ.
Vườn Bạch Hạc vô cùng náo nhiệt, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả từ bên trong. Trong tay Ngu Tri Dao cầm hai gói hạt dẻ rang còn nóng, Lạc Vân Dã thì thanh toán vé vào cửa, hai người theo dòng người đi vào trong vườn.
Thứ đập vào mắt Ngu Tri Dao đầu tiên xém chút nữa làm nàng kinh ngạc rớt quai hàm. Trong hàng rào được bao quanh bằng gỗ đen bên cạnh, một con trăn hoa vạm vỡ đang ngoe nguẩy cái đầu, phần eo thì không ngừng vặn vẹo. Rõ ràng độ dày của cơ thể nó ngang với cái xô nước, vậy mà lại toát ra một cái vẻ gì đó diếm dúa lòe loẹt.
Đỉnh! Là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị lại kỳ quái làm cho người ta phải muốn nhìn nhiều lần.
Ngu Tri Dao không tự chủ được mà nhìn nhiều. Bên cạnh hàng rào có một yêu tu chịu trách nhiệm lật con trăn hoa, thấy Ngu Tri Dao có vẻ rất quan tâm đến nó, hắn nhặt những chiếc vòng đầy màu sắc, bước lên phía trước cười nói với Ngu Tri Dao: “Cô nương có muốn thử sức bản thân không? Một lần ném vòng chỉ có giá mười văn, cô nương chỉ phụ trách ném vòng, trăn hoa không đón được thì không lấy tiền”.
Ngu Tri Dao: ? Còn có chuyện thú vị như vậy?
Nàng lập tức lấy năm mười vòng, sau đó ném nó qua hàng rào. Con trăn hoa đang vặn vẹo quả nhiên chủ động thò đầu đến, nó vừa cúi đầu đón vòng, vừa vặn vẹo cái thân mình diêm dúa lòe loẹt của mình. Ngu Tri Dao càng ngày càng cảm thấy trò này quả thực rất cuốn. Lập tức đưa một nửa số vòng trong tay cho Lạc Vân Dã , hai người họ cứ thế mà người trước người sau ném vòng. Những chiếc vòng cứ thế được ném vào trong, dần dần màu sắc sặc sỡ của những chiếc vòng gần như át đi bóng dáng của con trăn hoa. Thấy đầu trăn hoa sắp bị che mất, Yêu tu dở khóc dở cười: “Cô nương, công tử à, con trăn hoa này không cách nào đón vòng được nữa…” Ngu Tri Dao nhất thời không khống chế được mà chơi hơi high.