Nghe lời của yêu tu nàng mới chú ý đến hoàn cảnh của con trăn hoa, trên cơ thể toàn là những chiếc vòng màu sặc sỡ. Đặc biệt là ánh mắt ủy khuất của nó càng làm cho nàng lúng túng sờ mũi một cái.
Lạc Vân Dã đặt một thỏi bạc lên đĩa của yêu tu: “Thực xin lỗi đã làm khó trăn hoa rồi, sau khi kết thúc hãy mua đồ ăn ngon cho nó.” “Ai ya Ai ya” Yêu tu luôn miệng cảm ơn, cười nói: “Cảm ơn công tử, cô nương ngày mai trăn hoa vẫn sẽ biểu diễn ở đây, nếu hai người muốn thì lại đến đây chơi.”
Lạc Vân Dã gật đầu.
Ngu Tri Dao vô cùng lúng túng. Không nhịn được mà liếc qua con trăn hoa một lần nữa, nhanh nhẹn kéo tay áo của Lạc Vân Dã bước nhanh về phía trước.
Chỉ nghe thấy từ sau truyền đến tiếng cười của Lạc Vân Dã. Còn Ngu Tri Dao thì thẹn quá hóa giận.
“Tiểu Ngư à, ta thấy trò ném vòng vừa rồi quả thực rất hay đó, chúng ta lại tìm một trò khác chơi đi.” Giọng nói của Lạc Vân Dã vang lên ở phía sau lưng. Ngu Tri Dao bất ngờ nhìn Lạc Vân Dã, hắn không phá lên cười như sư tôn đã từng làm, cũng không coi thường khía cạnh trẻ con này của nàng, còn biết khẳng định cách giải trí của nàng, còn muốn chơi cùng. Đây có phải là bạn đồng hành trong cổ tích mà ai cũng muốn có không?!
Ngu Tri Dao thực sự rất vui, trong vườn Bạch Hạc – một nơi tương tự như một buổi biểu diễn ở sở thú, nàng tìm đủ mọi trò chơi , chơi với Lạc Vân Dã.
Đột nhiên hai người nhìn thấy một con Bạch Hạc, giang rộng đôi cánh, một chân đứng thẳng tắp không ngừng quay vòng tròn; nhìn thấy một con sư tử nhỏ vô cùng thuần thục nhảy qua vòng lửa trước mặt; còn nhìn thấy một vài con sóc nhỏ ngồi xổm trên ngọn cây, trầm bổng kể chuyện cho mọi người….
Ngu Tri Dao nhìn thấy mọi người đều đang ném hạt dẻ vào trong, nàng cũng mua một túi hạt dẻ lớn cùng Lạc Vân Dã ném từng hạt vào cho các con sóc, những con sóc nhỏ vừa kể chuyện, vừa vẫy vẫy chiếc đuôi xù để nhặt hạt dẻ.
Cách chỗ con sóc không xa có một vở kịch do các động vật biểu diễn, diễn là vở mới nhất của tiểu thuyết “Tình yêu động vật”.
. Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã hòa vào giữa đám đông ngồi xuống để thưởng thức vở kịch thú vị này. Câu chuyện kể về một con sói đem lòng yêu một chú thỏ, nhưng tiếc thay cho con sói khi liên tục bị thỏ từ chối. Sau đó hai bên có xảy ra một quá trình theo đuổi vất vả, con sói cuối cùng cũng đưa được thỏ về nhà. Trong đêm tân hôn, sói đã ăn thịt thỏ và gia đình thỏ.
Cái kết này khiến cho Ngu Tri Dao bị đơ rồi. Kết thúc biểu diễn, yêu tu phụ trách thu tiền nói với mọi người: Kẻ thù trời sinh chính là không thể thay đổi, vĩnh viễn không nên tin sói đội lốt người tốt.
.Ngu Tri Dao thực lòng không muốn bo tiền cho vở kịch này, đồng thời quay lại cùng Lạc Vân Dã chi tiền vào trò ném vòng vào trăn hoa. Sau đó phong độ rời đi.
Hai người quay trở lại khách điếm Bạch Hạc. Ngươi đưa trái cây miễn phí là một Yêu tu nhím chậm chạp và nhút nhát. Ngu Tri Dao cầm một quả táo xanh giòn lên cắn một miếng, vừa ăn vừa nghiền ngẫm về cái kết của câu chuyện sói – thỏ trong vườn Bạch Hạc. Sau khi nghe chuyện, nàng nghĩ ngay đến nương của Tiểu Vân. Ngu Tri Dao bất giác nhìn về phía Lạc Vân Dã, người đang bóc vỏ của quả hạch, thấy biểu hiện của hắn vẫn bình thường. Không biết trò ném vòng trăn hoa ban nãy có làm cho hắn vui hơn chút không?
“Tiểu Ngư, ngươi sao thế?” Lạc Vân Dã chú ý đến biểu hiện nhỏ của nàng hỏi.
Ngu Tri Dao cắn nốt miếng táo xanh giòn cuối cùng, lấy khăn lau nhẹ tay: “Ta chỉ cảm thấy vở kịch vừa rồi không hay”.
Lạc Vân Dã ậm ừ: “Thật sự đúng là không hay”.
Ngu Tri Dao gật đầu, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp hơi chuyển như suy tính nói ra gì đó.
“Vậy chúng ta tu luyện đi.” Ngu Tri Dao đề nghị.
Tu luyện có lẽ là cách tốt nhất để chuyển hướng. Nghĩ đến đây, nàng hào hứng lấy ra kế hoạch tu luyện mà năm đó Minh Lê đã chuẩn bị cho nàng từ Nhẫn trữ vật, đẩy nó sang Lạc Vân Dã ngồi phía đối diện. Trên trang bìa, Minh Lê đã đặc biệt viết một khẩu hiệu để khuyến khích Ngu Tri Dao. “Ngươi có muốn đánh bại chín chín phần trăm các tu sĩ trong Vân giới không? Muốn có một tu vi cực kỳ mạnh không? Muốn đạt tới cảnh giới bất phân thắng bại tại Vân giới không? Chỉ cần học theo cuốn tu luyện này là được!”. Lạc Vân Dã nhìn thấy chữ viết màu đen trên trang bìa đột nhiên nở ra nụ cười, đồng thời lấy ra một quyển phương án tu luyện, “Thật trùng hợp, ta cũng có..”