Sáng sớm ngày đông, mặt trời mọc muộn, trời cũng mãi mới sáng.
Ngoài khung cửa số giấy, hoa tuyết rơi lả tả, giữa trời tuyết rơi thỉnh thoảng vang lên vài tiếng vụn vặt, là cành khô và đống cỏ bị tuyết ép xuống.
Tuyết năm nay nhất định là cực yêu sạch sẽ nên mới rơi hoài rơi mãi, triền miên không dứt.
Trời ngày càng lạnh, hơi ấm của giường sưởi và bếp lò càng khiến người ta lưu luyến, mùa đông chẳng ai thích dậy sớm, nay Thiên Cừ lại thắp đèn từ sớm, khắp nơi vang lên tiếng người rộn rã, hàng xóm thì chúc tụng nhau:
“Được ăn tết thật tốt, năm nay có tết bội thu, năm sau cũng bội thu!”
“Đội ngũ thôn chúng ta cử đi nhất định sẽ giành được giải, còn được bắt tay Tống tiên quan!’
Thiên Cừ Phường còn chưa mở cửa, nhà nhà trong Thiên Thành đã vội xuất môn, mọi người treo đèn lồng trước cửa, từng ngọn đèn chiếu sáng màn đêm.
Trượng phu thắp đèn dán giấy hoa lên cửa sổ, mẫu thân mặc y phục mới cho hài tử, chải tóc thắt dây hồng.
Sau đó người một nhà thắp hương, lễ bái bàn thờ nhỏ thờ tiên quan.
Bàn thờ khảm bên trong tường, bên ngoài phủ một tầng mành. Xốc mành lên mới thấy tượng tiên quan nho nhỏ tinh tế, sống động như thật.
Lưu thợ mộc linh cảm như suối trào, tượng tiên quan mỗi nhà có tư thái khác nhau, đứng hoặc ngồi, nghiêm trang hoặc mỉm cười, mặc lễ phục hoặc mặc áo bào trắng.
Lấy tượng gỗ do Lưu thợ mộc làm ra làm mẫu, thợ thủ công các nơi sửa cũ thành mới, tô lên màu sắc rực rỡ nhưng không tạo nên vẻ tầm thường.
Trước khi ngủ phải bái một cái, một ngày mới coi như kết thúc mà an ổn đi ngủ được. Sáng ra bái một cái, một ngày chính thức bắt đầu mà chăm chỉ làm việc.
Trừ đêm uống rượu hoa quả say ngất ngây kia ra, cuộc sống của Tống Tiềm Cơ cực có quy luật, bất luận là đông hay hè đều tỉnh giấc cùng một khoảng thời gian cố định.
Hắn đẩy cửa ra, hít thở mấy lần, để bầu không khí lạnh lẽo tươi mát buổi sáng sớm ngập tràn phế phủ.
Trước bậc cửa, bầy chim sẻ nhỏ nghe thấy tiếng vỗ cánh bay cao, lại chẳng hề sợ hắn mà tựa như tốt bụng nhường đường cho hắn, không chút hoang mang mà đậu trên cành mai trắng.
Tuyết đã ngưng, một vầng trăng khuyết, hai ngôi sao thưa thớt treo giữa nhành mai, để lộ ra ánh sáng nhàn nhạt trước khi bình minh tới.
Tống Tiềm Cơ đi tới trong viện, vừa cầm chổi lên bỗng nhiên dừng bước:
“Không ổn”
Chim sẻ màu xám nhạy bén mà chuyển động đôi mắt tròn vo đen nhánh, vỗ cánh phành phạch, làm rơi xuống tuyết đọng trên đầu vai, tựa như hỏi hắn ngày tốt cảnh đẹp, nơi nào không ổn.
“Tu vi vì sao lại tăng nữa rồi? Cho dù có Bất Tử Tuyền cũng không nên tăng nhanh như vậy”
Dòng sông kết băng, nước còn chưa dâng lên mà tu vi Tống Tiềm Cơ đã tựa như xuân thuỷ trào dâng.
Có tu sĩ cấp bách cầu đột phá mà dùng đan dược quá mức, sau khi đột phá, cảnh giới không được ổn định, linh khí trong cơ thể trở nên phù phiếm.
Có tu sĩ căn cơ không vững chắc sẽ không vội vàng vượt bình cảnh, mà lặp đi lặp lại đả thông kinh mạch, đợi đến khi căn cơ vững chắc rồi lại bế quan đột phá.
Tống Tiềm Cơ vẫn luôn kìm nén linh khí trong cơ thể, áp chế cảnh giới.
Đến nay ‘nền tảng’ của hắn đã quá vững chắc, kinh mạch trong cơ thể chẳng còn chỗ nào để đả thông, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ chỉ còn cách là đột phá cảnh giới..
Tống Tiềm Cơ nhắm mắt, linh khí tựa như sương khói trong kinh mạch không ngừng bị áp súc lại, dần ngưng thành vài giọt chất lỏng màu bạc, nhẹ nhàng chấn động.
Trời dần sáng, mặt trời ngày đông xuyên qua làn sương mờ, dưới ánh sáng mặt trời, lớp tuyết tích lại trong sân phán chiếu một tầng ngân quang rực rỡ.
Tống Tiềm Cơ mở mắt ra, lớp tuyết sáng đến chói mắt, y phục, tóc tai bị sương sớm làm ướt, hắn thở ra một ngụm khói trắng.
“Hy vọng hôm nay không có việc gì, bằng không….”
“Tống tiên sinh!”
Vệ Bình xách theo hộp đựng thức ăn đi vào cửa.
“Mời dùng bữa sáng”
Bình thường hắn ăn mặc giản dị đơn giản, nay đổi thành áo bào mới màu xanh thiên thanh, cổ áo đính lông trắng, dung mạo bình phàm nay lại có vẻ thân thiện đáng yêu.
Tống Tiềm Cơ ăn bát cháo trắng nóng hôi hổi nấu với hột vịt bách thảo và thịt nạc cùng với bánh kếp giòn phủ nước sốt. Vệ Bình lau tay cho hắn, choàng lên người hắn một chiếc áo choàng bằng lông chồn màu đen dày cộp.
Đội hộ vệ chờ ở bên ngoài cửa phủ tiên quan, dẫn Tống Tiềm Cơ lên Bộ Liễn (Bộ Liễn: là Kiệu).
Bộ Liễn tiến vào Thiên Cừ Phường, tuyết đọng đã dần tan, nhiệt độ nháy mắt tăng cao. Trên phố, lụa đỏ tung bay, dưới ánh mặt trời rực rỡ như lửa cháy, dải luạ với nhiều màu sắc khác nhau bắc ngang trời, tựa như từng dải cầu vồng.
Hàng ngàn người tụ tập hai bên đường phố, tiếng hoan hô rung trời.
Tống Tiềm Cơ ngượng nghịu vẫy tay, lại càng nhiều tiếng hét vang lên.
Tiên quan những quận khác thỉnh thoảng xuất hành, lễ nhạc trang nghiêm, bách tính quỳ rạp dưới đất nghênh tiếp, đến thở cũng chẳng dám lớn tiếng.
Tống Tiềm Cơ xuất hành thì lại đem đến cho người ta một loại cảm giác kỳ lạ: tựa như tượng gỗ, tượng đất hoặc tượng đồng giấu trong nhà để lễ bái đột nhiên sống dậy, trở thành người thật, dưới sự bảo vệ của đội hộ vệ mà xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Là Tống tiên quan! Đúng thật là Tống tiên quan tới kìa!”
“Chúc Tống tiên quan ăn tết vui vẻ, nhìn tiểu nhân này!”
“A, ngài ấy mới nãy vừa liếc mắt nhìn ta!”
Công nhân xây sông đứng dọc hai bên đường, thân mặc nhuyễn giáp, tay cầm khiên, trải qua việc huấn luyện và diễn tập mà vừa trấn định ngăn cách mọi người, để ra đường đi cho Bộ Liễn, vừa cao giọng duy trì trật tự:
“Cấm chen chúc, cấm đuổi theo, cấm ném tạp vật như hoa cỏ, trái cây, khăn thêu, áo yếm ——”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, không bằng lập một tấm biển dựng bên chân ta này, viết là ‘Cấm cho ăn, chụp ảnh chung năm đồng’