Vệ Bình đi theo sau Tống Tiềm Cơ, thỉnh thoảng đưa khăn ấm giúp hắn lau tay.
Vệ quản gia nhã nhặn lịch sự, trước sau như một mỉm cười:
“Tiên sinh vì sao đột nhiên muốn ăn tết?”
“Sau trận tuyết lớn, dương khí giữa đất trời khép lại, âm khí hướng lên trên, là thời điểm thích hợp để dưỡng thần nghỉ ngơi, thả lỏng tâm tình, không thích hợp lao tâm khổ tứ, nếu không tâm thần hỗn loạn, sẽ cản trở việc tu hành”
Tống Tiềm Cơ liếc mắt nhìn hắn, giữa cơn gió đông lạnh lẽo, ánh mắt vẫn ấm áp như thế:
“Những việc khác trước cứ buông xuống, chúng ta ăn tết đã”
Vệ Bình chợt cảm thấy bản thân mình đang đứng trần truồng giữa trời tuyết, cả người nôn nóng không biết giấu vào đâu.
Hắn cúi đầu:
“Được, ta hiểu rồi”
Quận Thiên Cừ sắp ăn tết bội thu. Việc xây sông, xây đường, xây cầu đều tạm hoãn. Mọi người quay về trong thôn, dưới sự tổ chức của Tư nông, Tư công mà chuẩn bị cho tết bội thu.
“Nghe nói phần thưởng là do Tống tiên quan tự tay ban cho, thật không thế?”
“Còn thật hơn cả vàng thật, ngươi mà giành được vị trí đứng đầu, còn được bắt tay với Tống tiên quan đấy!”
Không chỉ toàn bộ Thiên Cừ tươi vui như đón năm mới mà Lưu tiên quan ở Quận Hồng Phúc cách vách cũng gửi tới thiệp mừng. Vệ Bình tới Hồng Phúc mua pháo hoa, mời đội múa lân sư rồng, còn nhân tiện thuyết phục Quận Hồng Phúc cử ra ba đội nhỏ tới tham gia, triển lãm, mọi người cùng nhau ăn tết náo nhiệt.
Một ngày trước khi diễn ra đại lễ, các cửa hàng trên trục đường chính tạm đóng cửa, hai bên đường bày bàn dài, đại biểu thôn dân mỗi thôn trưng bày các loại cây trồng đặc sản địa phương, trên bàn có người bày ngũ cốc, có người bày cây non.
Trung tâm Thiên Cừ Phường dựng lên lôi đài lớn, Kỷ Tinh ở trên đó luyện tập giới thiệu chương trình.
Thanh âm của thiếu nữ trong trẻo dễ nghe, tựa như hỷ thước báo xuân.
“Bàn số một khu Giáp, ‘Đội trị thuỷ về nhà trồng lúa mạch’ của thôn Tiểu Lam tuyển chọn hai thạch tiểu mạch dự thi, mời lên đài triển lãm”
“Bàn số hai khu Giáp, đội ‘Tình yêu ngọt ngào hơn mía lùi’ của thôn Khúc Hà tuyển chọn mười cân mía dự thi, mời đại diện lên đài cắt mía”
“Đội ‘Xanh hơn cả mũ’ của thôn Hoa Cương tuyển chọn tám đòn gánh đậu xanh dự thi”
Kỷ Thần để lộ ra thần sắc phức tạp:
“Vệ huynh, ngươi làm thế này quá….”
Hắn muốn nói quá không ra thể thống gì nhưng lại ngại không dám nói.
“Đợi Mạnh huynh quay lại, nhất định sẽ nói chúng ta làm việc không đứng đắn!”
“Thế bảo hắn quay về đi!”
Vệ Bình ngậm một cây cam thảo trong miệng, ngồi xổm trên cột trụ lôi đài, chẳng chút kiêng dè mà trừng mắt nhìn:
“Bảo hắn quay về túm cổ áo ta này, mắng ta vương bát đản, mắng ta không ra thể thống gì đi, thế hắn đang ở đâu?”
“Ngươi…”
Kỷ Thần sững sờ, tựa như bị thái độ của hắn doạ sợ.
“Ta đùa thôi”
Vệ Bình khôi phục lại như bình thường, nhảy xuống khỏi cột trụ, khoác vai Kỷ Thần cười đùa:
“Hắn không ở đây, chúng ta càng phải làm cho tốt tết bội thu, ngươi xem những người tới diễn tập không phải đều rất vui vẻ sao? Ai nói thi đấu thì nhất định phải nghiêm túc? Đều phải giống như Đăng văn đại hội tiên khí phiêu diêu, không nhiễm tí bụi trần nào, không được huyên náo sao, thế thì còn gì là thú vị nữa?”
Kỳ Thẩn suy tư trong phút chốc:
“Ngươi nói có lý, lễ tết của Thiên Cừ chúng ta sao có thể vô vị giống như Tu Chân giới được”
“Ngươi xem bên kia kìa”
Ngón tay Vệ Bình chỉ về hướng người đang trò chuyện với người dự thi đến từ Hồng Phúc.
“Bọn họ đều mặc áo bông mới, đội mũ mới, hình thức đều mới như nhau, người Thiên Cừ và người Hồng Phúc khác biệt lớn nhất ở đâu?”
Kỷ Thần mờ mịt:
“Khẩu âm?”
Vệ Bình lắc đầu.
“Màu da? Người Hồng Phúc hình như trắng hơn?”
Vệ Bình vẫn lắc đầu.
“Thế là gì?”
“Là eo lưng, eo người Hồng Phúc, thẳng hơn”
Kỷ Thần líu lưỡi:
“Cái này mà ngươi cũng nhìn ra sao?”
Vệ Bình đáp:
“Eo khom quá lâu, thẳng lên khó lắm”
Hắn dần dần phát hiện ra, người Thiên Cừ đối với hạnh phúc và mừng vui luôn cẩn thận từng ti từng tí, tựa như là vận may trộm được, không dám lộ ra, không dám lớn tiếng cười đùa.
“Bọn họ cần một lần vui vẻ thực sự, bọn họ xứng đáng được một lần vui vẻ chân chính”
Thanh âm Vệ Bình chợt trầm xuống:
“Ai dám tới làm hỏng việc, ta sẽ đòi mạng hắn!”
Đêm nay, Tống Tiềm Cơ ngồi dựa trên ghế ngắm sao.
Đêm đông yên tĩnh, cuối màn đêm phiếm ánh hồng nhạt, sao trời thưa thớt hơn mùa hạ nên lại càng hiện rõ.
Vệ Bình dẫn theo ba mươi người tiến vào từ cửa sau phủ tiên quan, Tống Tiềm Cơ tuỳ ý chào hỏi:
“Tới vấn đáp sao?”
Lại chỉ nghe thấy Vệ Bình đáp:
“Ngày mai Thiên Cừ Phường người đông, náo nhiệt, không dễ quản thúc, đây là đội hộ vệ ta bí mất tuyển chọn cho tiên sinh”
Vệ Bình lúc chọn người huấn luyện, không chọn Kỷ Tinh ngây thơ, không chọn hai người Khâu, Từ dễ tính mà tuyển chọn Chu Tiểu Vân – người ngoan cường hơn.
Những người khác cũng xuất thân từ đội săn bắn, một đường theo Tống Tiềm Cơ từ Hoa Vi Tông tới đây, nghe nói được đi theo bảo vệ Tống sư huynh, biểu tình liền nghiêm túc, áp chế sự hưng phấn.
Tống Tiềm Cơ hiểu ý:
“Đề phòng đám người dẫm đạp sao?’
Vệ Bình lắc đầu:
“Hướng dẫn đám đông đã có một đội phòng vệ do ta tuyển chọn ra từ công nhân xây sông mà huấn luyện. Còn những người này là để đi theo bên người tiên quan, chuyên để bảo vệ tiên sinh”
Tống Tiềm Cơ buồn bực:
“Ta không cần bảo vệ. Vất vả rồi, đều quay về đi”
Để một đám người đi theo bên mình, rốt cuộc là bọn họ bảo vệ ta hay là ta bảo vệ bọn họ?
Quá phi lý.
Tìm người bảo vệ cho Tống Tiềm Cơ? ‘Thiên tài vĩ đại’ nào nghĩ ra chủ ý hoang đường này vậy.
Vệ Bình trịnh trọng đáp:
“Ta cảm thấy tiên sinh cần!”
Hắn nháy mắt với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân dẫn đầu hô khẩu hiệu:
“Bảo vệ Tống sư huynh! Bảo vệ Quận Thiên Cừ!”
Ba mươi người đồng thanh hô, thanh âm trầm thấp mà có lực.
Tống Tiềm Cơ cuối cùng vẫn là im lặng chấp nhận sự sắp xếp của Vệ Bình.
Ăn của chùa phải quét lá đa, đến cùng vẫn là ăn bao nhiêu bữa chín món của người ta, chuyện đối phương làm cũng không phải quá đáng, hắn nguyện ý nhân nhượng.