Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 182 - Chương 182. Nhân Nhượng (1)

Chương 182. Nhân nhượng (1)
Chương 182. Nhân nhượng (1)

Lời Lận Phi Diên nói, Vệ Bình ngoài mặt thì phụ hoa chứ trong lòng chỉ tin sáu phần.

Lời hắn nói, phỏng chừng đối phương cũng chỉ bán tín bán nghỉ, bởi vậy lúc trao đổi kế hoạch với hắn cũng chỉ nửa lộ nửa giấu.

Hắn biết tín hiệu, dấu hiệu động thủ, bản thân phải làm việc gì nhưng lại không biết tín hiệu khi nào sẽ phát ra.

Vệ Bình thăm dò:

“Không nói trước, ta sợ đến lúc đó không kịp phản ứng”

Lận Phi Diên cười:

“Ngươi lại không phải là thích khách chính, chỉ phụ trách tiếp ứng ta, không cần thời gian phản ứng”

“Trận pháp ở Tống Viện chằng chịt, rất khó đối phó, ta phải chuẩn bị trước”

“Ai nói phải lẻn vào Tống Viện giết hắn? Ngươi sẽ giết Hư Vân ở Hoa Vi Tông, giết thái gia ngươi ở tổ trạch nhà ngươi sao?”

Vệ Bình ám thị:

“Nếu phủ tiên quan còn có người của chúng ta ẩn nấp bên cạnh hắn, vậy thì cũng chưa chắc là không thể”

“Ta biết ngươi muốn hỏi gì”

Lận Phi Diên chậm rãi đáp:

“Đi về hướng nam ra khỏi con phố này, rẽ phải đi mười bước. Đi đi, muộn nữa là không gặp được đâu”

Vệ Bình nhanh chân xuống dưới lầu, cầu thang bị hắn dẫm đến mức chấn động ầm ầm.

Chưởng quầy đuổi theo tiễn hắn:

“Vệ tổng quản ngài đi chậm thôi, có thời gian nhớ mời Tống tiên quan tới thăm quan nhé ——”

Đèn lồng hoàng kim xếp thành chuỗi dài rủ xuống từ hai bên đường, từ trên lầu ba, hoa tuyết xuyên qua chùm sáng bay xuống, rơi xuống trên vai, trên mặt người đi đường, toả ra hơi lạnh lạnh căm căm.

Từng viên gạch, từng mái ngói của “Thiên Cừ Phường” đều chứa đựng tâm huyết của Vệ Bình, do hắn thiết kế giám sát, mời chào thương hộ đến mở cửa hàng, tận mắt chứng kiến lầu cao xây lên từ bình địa, đèn sáng chiếu rọi tám phương.

Đêm nay mỗi một người bước đi trên con phố này, trên mặt đều treo nụ cười bình yên vui sướng, chỉ mình hắn chẳng thấy yên vui.

“Trâm ngọc, đinh hương, thuỷ tiên, hồng diệp đây, ngày đông cài hoa đẹp nhất phố, ngày đông trồng hoa ăn tết thịnh vượng”

Vệ Bình nắm chặt bàn tay của người bán hàng rong, phát giác ra đối phương đúng là người phàm, vội vàng buông ra.

“Vệ tổng quản xem hồng diệp ư? Hồng diệp này Thiên Thành không có đâu, là đặc sản của Quận Tam Thanh đấy, sớm nay hàng vừa mới được chuyển tới xong!”

“Tới từ đâu?!”

Vệ Bình trước nay thấy ai cũng tươi cười, đã có khi nào lạnh lùng sắc bén như thế này đâu.

Người bán hàng rong không khỏi hoảng sợ:

“Là một người mặc hoa y, sớm nay bán cho ta một sọt, ta bán lại chỉ tăng thêm chút tiền thôi, thật sự không kiếm được mấy đâu, đều là đồng tiền vất vả kiếm ra, lá này tặng ngài”

Vệ Bình vỗ vỗ cánh tay của người bán hàng rong, im lặng xoay người rời đi.

Ta phải nghĩ đến việc này từ sớm mới đúng. Sau khi tới Thiên Cừ đầu óc cũng ngu đi rồi sao? Hay là càng để tâm chuyện gì lại càng dễ bị cảm xúc chi phối?

Tống Tiềm Cơ yêu thích thực vật, ai có hoa cỏ hiếm lạ gì đều đưa tới trước mặt hắn, bản thân mình ở bên hắn nhất định cũng nhìn thấy.

Lận Phi Diên mới tới Thiên Cừ, liền dùng hư chiêu này, khiến bản thân nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ cả Kỷ Thần.

……….

Ngày ấy sau khi Vệ Bình quay lại, Kỷ Thần hỏi thăm vài câu, Tống Tiềm Cơ lại chẳng hỏi gì.

Vệ Bình không biết nên thở phào hay nên thất vọng.

Ban ngày hắn vẫn như thường lệ làm đại quản gia, làm mâm cơm chín món.

Tối đến, mọi vật đều lặng yên, hắn bước lên chỗ ở của tiên quan đời trước, toà vân lâu cao nhất Thiên Thành.

Đưa mắt nhìn trăng sáng, suy đoán, bổ khuyết từng chi tiết trong kế hoạch của Lận Phi Diên. Hắn cúi đầu nhìn xuống Thiên Thành, khắc sâu địa hình vào đầu, diễn tập phương hướng mà khả năng đối phương sẽ dùng để ám sát.

Vệ Bình chờ đợi từng ngày một, đối phương vẫn không tới, hơn nữa còn chẳng có tin tức gì.

Nếu không phải Thiên Thành thỉnh thoảng lại xuất hiện sạp hàng bán hồng diệp, hắn còn nghĩ một đêm đó trong tiệm tơ lụa chỉ như một giấc mộng giữa trời tuyết.

Chỉ có ngàn ngày làm cướp, chứ làm gì có ngàn ngày phòng cướp.

Vệ Bình ban ngày bận rộn, âm thầm chuẩn bị càng nhiều, càng đẩy đủ hơn, nhưng vẫn thấy không đủ.

Buổi đêm hắn lại bắt đầu uống rượu.

Trước đây ngày nào cũng uống, say đến mức không biết ngày tháng. Nhưng từ sau khi tới Thiên Cừ, hắn chưa từng uống lại.

Vệ Bình uống rượu xong, tay vỗ lan can mà mắng:

“Cái tên Mạnh Hà Trạch này, nói cái gì mà phải bảo vệ Tống sư huynh, ngươi đâu rồi hả? Để lại cho ta tên ngốc Kỷ Thần kia, hắn có thể làm được việc sao? Ngươi đừng có chết ở bên ngoài đấy!”

Một mình đứng dựa vào lan can uống rượu, trong lòng rất dễ nghĩ quẩn mà nhảy lầu.

Vệ Bình không nhảy lầu, bởi sắp tới, Tống Tiềm Cơ cần quản gia là hắn lo liệu một việc lớn.

“Tết bội thu? Là ngày tết gì vậy?”

Tống Tiềm Cơ đang quét tuyết, hốt băng, hắn thích tự mình dẫm lên nước bùn quét dọn Tống Viện hơn là nhờ người khác giúp đỡ:

“Là ngày tết ban nãy ta mới nghĩ ra”

Thu qua đông đến, mùa thu thu hoạch, mùa đông cất đi.

Tống Tiềm Cơ thích mùa xuân với trăm hoa đua nở, thích mùa hạ với sinh cơ ngập tràn, thích mùa thu với thu hoạch chồng chất.

Mùa đông lại không giống thế, đông chủ yếu nằm ở chữ ‘cất’, phàm nhân thì cất giữ đồ ăn, tu sĩ thì tích luỹ linh khí. Sinh khí trong thế gian được cất dưới lớp tuyết, giấu trong đất, giảm bớt tiêu hao, chống đỡ giá rét, chờ đến mùa xuân sang năm.

Sinh tử lặp lại, thiên địa tuần hoàn.

Hết chương 182.
Bình Luận (0)
Comment