Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 181 - Chương 181. Ngươi Chọn Ai Chết (2)

Chương 181. Ngươi chọn ai chết (2)
Chương 181. Ngươi chọn ai chết (2)

Tiệm tơ lụa mới khai trương, lầu một đa phần là khách nữ trẻ tuổi đang chọn vải, tiểu nhị liên tục nói lời hay, khách nhân chọn gì cũng khen đẹp.

Một tốp thiếu nữ nói cười như yến oanh, vô cùng êm tai.

Vệ Bình xuyên qua tiếng cười nói, đi thẳng lên lầu trên.

“Vệ tổng quản, đêm nay có khách nhân đến cứ muốn bao cả lầu hai”

Chưởng quầy tiệm tơ lụa vẻ mặt đau khổ.

“Ngài xem tơ lụa lầu một xem? Nếu không vừa mắt, sáng mai ta tự mình chuyển lô hàng mới tới phủ tiên quan, thinh ngài lựa chọn xem sao?”

Tâm tình Vệ Bình không tốt, hướng về phía cầu thang lạnh giọng hô:

“May y phục cũng không phải ăn cơm, ta vậy mà không biết còn phải đặt chỗ đấy!”

Chưởng quầy cười làm lành, chợt nghe thấy có người nói:

“Để hắn lên đây đi”

Thanh âm truyền xuống từ trên lầu, nhẹ như hoa tuyết bay, có một loại cảm giác khinh bạc, diễm lệ, ngữ điệu tựa như đang xướng ca.

Vệ Bình chính tai nghe thấy thanh âm này trong cự ly gần, trái tim trùng xuống, nhưng thần sắc hắn vẫn trấn định.

Lên lầu hai, tiếng cười nói chợt xa dần, ngọn đèn lẳng lặng thiêu đốt, chiếu rọi gấm vóc treo cao tứ phía.

Gấm vóc Hồng Phúc hoa văn phức tạp, đa dạng sắc màu, nào là hoa tươi nở rộ, hoa văn sóng tuyết, khổng tước xoè đuôi… Tựa như từng bức hoạ rủ xuống.

Vệ Bình vòng qua giá treo trùng trùng, lấy kiếm từ túi trữ vật ra.

Dưới lầu là thái bình thịnh cảnh nhìn thấy rõ, trên lầu lại là sát khí sờ không thấy.

Phía cuối giá treo, người kia cầm kéo, dựa trên bàn cắt may gấm vóc.

Sau lưng hắn là tấm lụa bách hoa, dưới ánh nến toả sáng lung linh, khiến hắn tựa như đang ngồi sâu trong chốn phồn hoa.

Không cần thước cũng không cần phác hoạ, xoẹt một tiếng, một đao lưỡng đoạn, chính xác đến từng chi tiết.

Vệ Bình quét mắt qua, trên bàn còn có kim chỉ, đê khâu.

“Thủ nghệ tốt”

Vệ Bình cười:

“Hoá ra thật sự có người quần áo may sẵn không mặc lại tự mình đi làm thợ may?”

Người kia cũng cười:

“Nhàn rỗi quá đó mà. Hoá ra cũng thật sự có người cuộc sống xa hoa không muốn, thông thiên tiên đồ không cần lại ở chốn nhân gian nghèo khổ này làm chó cho kẻ khác”

Hắn nói xong còn thật sự bắt chước tiếng chó sủa hai tiếng.

Vệ Bình không tức giận, ý cười càng sâu hơn:

“Lận Phi Diên, ta là chó, vậy ngươi là gì?”

Lận Phi Diên đổi lấy một chiếc kéo nhỏ càng gọn nhẹ hơn, tỉ mỉ cắt đường viên:

“Chúng ta đều là chó. Nhưng ta là chó hoang không có chủ, chẳng chịu gò bó, thoải mái hơn chó nhà như ngươi, ngươi nên cảm tạ ta, ta tới đây ngươi cuối cùng cũng không cần giả làm chó nữa”

“Ai thuê ngươi tới giết hắn?”

Vệ Bình hỏi.

Từ lúc lên lầu tới nay, hắn đã hỏi ba câu, nhưng trong lòng hắn chỉ chân chính muốn hỏi một câu.

—— Kẻ này nguy hiểm, có thể giết luôn ở đây không?

“Năm đó ta thiếu nợ nhân tình lão tổ của Triệu gia, lần này hắn đích thân mở miệng, ta liền phải trả”

Lận Phi Diên đeo đê khâu lên tay:

“Ta mặc dù là chó hoang nhưng cũng coi trọng ‘chữ tín’ ”

Vệ Bình:

“…. Nhưng Tống Tiềm Cơ không đáng phải chết”

“Ngươi từ khi nào trở nên ngây thơ như vậy? Không có ai sinh ra đã đáng phải chết, chỉ xem mạng hắn đáng giá bao nhiêu”

Vệ Bình kéo ghế ra, ngồi xuống trước mặt Lận Phi Diên:

“Bọn họ nhất định bỏ ra rất nhiều tiền”

Trần Hồng Chúc và Vệ Trạm Dương đính hôn, chẳng chút liên quan gì đến mấy chữ lưỡng tình tương duyệt, là Hoa Vi Tông muốn có quan hệ càng chặt chẽ hơn với Vệ Gia Quận Tước Thiệt.

Hoa Vi Tông và Triệu Gia mắt thấy Tống Tiềm Cơ ngồi vững ở Thiên Cừ, không ngừng có tán tu phàm nhân tới cậy nhờ, thanh thế ngày càng lớn, tuyệt không thể dung túng.

“Ngươi không cần đoán nữa, Hoa Vi Tông muốn mạng của Tống Tiềm Cơ làm sính lễ, việc này sau khi thành, sẽ lấy một mỏ linh thạch Thiên cấp làm của hồi môn, đem con gái chưởng môn Trần Hồng Chúc gả đi một cách phong quang vô hạn! Về phần ta, chỉ lấy chút ít thôi, một trăm vạn”

Một trăm vạn. Tống Tiềm Cơ xác thực xứng đáng cái giá trên trời này.

Vệ Bình trầm mặc. Bước chân hắn nhẹ động, đến gần bàn, tựa như muốn nhìn kĩ hoa văn gấm vóc.

“Ta biết rồi, ngươi làm chó cho hắn đến mức nảy sinh cảm tình, không muốn giết hắn”

Lận Phi Diên chợt cười to, tiếng cười chấn động đến mức khiến ánh nến tán loạn:

“Xin lỗi, nhưng chuyện này quá buồn cười. Vệ Bình, ngươi có từng tưởng tượng ra ngươi cũng có ngày hôm nay không?”

Bàn tay cầm kiếm của Vệ Bình hơi động.

Lận Phi Diên cầm chỉ vàng xỏ qua lỗ kim, cây kim qua lại linh hoạt, tựa như bướm xuyên hoa:

“Ngươi động thủ với ta ở đây, kinh động đến Tống Tiềm Cơ ở lầu đối diện, ngươi phải giải thích thế nào?”

Vệ Bình cười:

“Hiểu lầm rồi! Ta và ngươi thân quen, đã lâu chưa gặp. Đơn hàng ám sát đầu tiên của ta là ngươi giới thiệu cho, sao ta lại muốn giết ngươi được?”

Lận Phi Diên không tiếp lời, chỉ chuyên chú may vá.

Cuối cùng hắn cúi đầu cắn đứt sợi chỉ vàng, động tác thành thục lại tao nhã.

Nhưng môi hắn đỏ tươi, răng nanh trắng như tuyết, Vệ Bình chỉ thấy như dã thú cắn đứt yết hầu của con mồi.

Xoạt một tiếng, cẩm y tung bay, ánh nến tối sầm lại sáng lên.

Lận Phi Diên phủ áo choàng rực rỡ gấm hoa lên, đứng dậy.

Hắn cao hơn Vệ Bình một chút, rũ mắt xuống nhìn đối phương:

“Ngươi không giết hắn thì sẽ có người giết hắn. Đợi đến khi chỗ dựa sau lưng hắn sụp đổ, ám sát liền sẽ trở thành minh sát. Hoa Vi Tông, Triệu gia hoặc còn có người khác nữa, hàng trăm tu sĩ Nguyên Anh, hàng ngàn tu sĩ Kim Đan đều xuất động, chỉ trong một đêm có thể đạp bằng Quận Thiên Cừ nho nhỏ này. Ngươi chọn con đường này, vậy chỉ có thể chờ chết đi”

Vệ Bình nắm chặt bàn tay, khẽ run rẩy.

Trước khi hắn tới Thiên Cừ, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày vì vận mệnh của một quận nho nhỏ chốn nhân gian mà phải phẫn nộ.

“Ngươi buông tha cho hắn, hắn sẽ cảm tạ ngươi sao? Ngươi dám nói với hắn, ngươi vì sao lại tới đây không?”

Lận Phi Diên nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói:

“Việc này nếu hắn biết, hắn có thể tha mạng cho ngươi không? Cho dù hắn từ bi bỏ qua cho ngươi thì Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần biết được sao có thể bỏ qua? Còn để ngươi ở lại bên người hắn sao?”

Vệ Bình đột nhiên lùi lại hai bước.

——“Nếu để ta bắt được nhược điểm của ngươi, đời này ngươi đừng hòng nghĩ tới việc bước nửa bước vào Thiên Cừ!”

Lời nói tàn nhẫn của Mạnh Hà Trạch còn văng vẳng bên tai.

Lận Phi Diên vòng qua bàn, đến gần Vệ Bình, hắn nhẹ nhàng thuyết phục bên tai:

“Ngươi và ta cùng giết hắn, hắn tất sẽ phải chết. Ta kể cho hắn chân tướng, ngươi tất sẽ phải chết. Không phải hắn chết thì là ngươi chết. Người thông minh, tự mình chọn lấy”

Vệ Bình chợt vươn tay, ôm lấy vai hắn:

“Đạo hữu chết chứ bần đạo không chết, đương nhiên là hắn chết rồi. Chúng ta khi nào thì động thủ? Có kế hoạch gì không?”

Hết chương 181.
Bình Luận (0)
Comment