Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180. Ngươi Chọn Ai Chết (1)

Chương 180. Ngươi chọn ai chết (1)
Chương 180. Ngươi chọn ai chết (1)

Lúc trước Kỷ Thần hỏi Vệ Bình vì sao lại mất hồn mất vía, hắn nói trên đường thấy một cô nương xinh đẹp, nhìn đến thất thần.

Hoá ra bắt đầu từ lúc ấy, đối phương đã đi theo hắn, Vệ Bình nghĩ thầm, sao hắn không cảm giác được.

Lần thứ hai rồi.

Ghế dưới thân hắn như biến thành lò nướng, thành chậu than, khói lửa mịt mù khiến người ta mồ hôi tuôn như mưa, khó chịu đến cực điểm.

Vệ Bình đứng dậy:

“Ta ra sau bếp xem xem. Kỷ huynh, huynh thay ta ‘chăm sóc’ Tống tiên sinh một lát nhé”

Kỷ Thần đáp:

“Yên tâm đi, ta biết nướng, nhất định sẽ để Tống huynh ăn no!”

“Các ngươi có phải quên mất một chuyện rồi không?”

Tống Tiềm Cơ vươn năm ngón tay ra trước mặt:

“Ta cũng có tay mà”

Kỷ Thần đập bàn cười lớn.

Vệ Bình thấy Kỷ tiểu thiếu gia lơ ma lơ mơ chỉ có thể truyền tin nói thẳng:

“Chợ đêm ngư long hỗn tạp, cẩn thận người xa lạ quấy rầy”

Kỷ Thần trực tiếp mở miệng hỏi:

“Chúng ta ngồi phòng riêng, sao lại có người tới làm phiền chứ?”

Vệ Bình lúng túng gật đầu, xoay người đi xuống dưới lầu.

Tiếng ca xoay mấy vòng, người kia vẫn ở đối diện tiệm tơ tụa, không biết mệt mà xướng ca, ý muốn mời hắn – tên ‘đồng loã’ cùng xem.

 Nếu đối phương đêm nay trực tiếp động thủ, vậy sẽ không dễ dàng để lộ tung tích, khiến người ta cảnh giác

Bất luận là cầu tài hay cầu danh thì tới ám sát Tống Tiềm Cơ đều không phải là một lựa chọn thông minh.

Thất thủ mà không kịp thời chạy thoát tất sẽ phải dùng sinh mệnh để trả giá. Nếu sau khi đắc thủ mà để lộ tung tích thì cũng sẽ phải chịu sự báo thù của chỗ dựa sau lưng Tống Tiềm Cơ.

Thích khách dám nhận loại việc khó nhằn như vậy, ngoại trừ hắn ra, Vệ Bình nhất thời không nghĩ ra người khác.

Hắn không nói dối, hắn quả thực ra sau bếp, quả thực đi thị sát thái thịt, xào rau, xếp than, rửa chén. Tiểu nhị sau bếp phần lớn đều bị khuyết tật nhẹ, làm việc nông nặng nhọc không thuận tiện, có thể đến Thái Bình Ký kiếm tiền nuôi gia đình, bọn họ đều rất cảm kích Vệ quản gia, xưng hắn là ân nhân.

Vệ Bình ngượng ngùng, thăm hỏi đầu bếp, tiểu nhị rồi từ cửa nhập đồ ăn sau bếp chui ra, yên lặng vòng ra cửa sau tiệm tơ lựa, trực tiếp lên tầng hai.

……….

Thực khách xếp hàng dưới lầu bưng trà nóng được phát miễn phí, ngưỡng mộ nhìn người được gọi đến lượt.

Kỷ Thần cười nói:

“Việc làm ăn của Vệ huynh cũng thật dễ dàng, dọc nửa con phố này tính ra cửa hàng của huynh ấy đông khách nhất, mặc dù tên là ‘Thái Bình Ký’ nhưng cũng có thể làm tức chết ‘hội vinh hoa phú quy gấm vóc’ ở quanh đây”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Ngươi cảm thấy dễ sao?”

“Có thịt có nguyên liệu là có thể khai trương, khách đến tự tay nướng thịt, mỗi ngày thong thả hốt bạc, còn không dễ sao”

“Vậy ngươi có biết mua thịt ở đâu, mỗi ngày mua bao nhiêu, vừa phải tươi ngon còn phải đầy đủ không? Loại than nào mà đốt lên khói ít không làm sặc khách nhân? Trong tiệm khói lửa nhiều, mùa đông phải làm sao để thông gió mà vẫn giữ ấm? Bàn ghế dùng loại sơn nào để có thể vừa chống cháy lại chống ẩm? Bát đĩa dùng loại nào mà vừa đẹp vừa chịu được khói hun? Điều chế gia vị, huấn luyện tiểu nhị, bảo đảm vệ sinh… Ngươi nguyện ý làm không?”

Mỗi khi Tống Tiềm Cơ hỏi một câu, Kỷ Thần lại lắc đầu một lần, lắc đến mức đầu váng mắt hoa:

“Ta không nguyện ý!”

Tống Tiềm Cơ cười:

“Rắc rối ở sau lưng, trước mặt mới có vài phần dễ dàng”

Kỷ Thần chợt nói:

“Giống như Tống huynh sao? Ta thấy Tống huynh làm việc cũng cảm thấy chuyện gì cũng dễ dàng, chắc cũng phải trải qua nhiều cực khổ”

Tống Tiềm Cơ ngẩn ra.

Kỷ Thần lại gãi đầu:

“Loại sinh ý này mà làm ở Hồng Phúc nhất định sẽ càng kiếm được nhiều hơn, Vệ huynh vì sao không tới Hồng Phúc mở thêm mấy tiệm?”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Thiên Cừ Phường mới xây, hắn vì để thu hút càng nhiều người tới Thiên Cừ hơn nên chỉ có thể như vậy”

Kỷ Thần hô to bội phục, đem thịt thăn bò đã nướng xong gắp vào bát của Vệ Bình, hắn chợt thở dài:

“Ta có lúc thật sự không hiểu nổi, Vệ huynh bận như vậy, hận không thể đem chính mình chia thành tám mảnh, hắn rốt cuộc muốn gì?”

Tống Tiềm Cơ cười hỏi:

“Ngươi muốn gì?”

“Ta? Thứ ta muốn, ta đã có rồi. Mỗi ngày được làm việc mình thích, suy xét trận pháp biến hoá khôn lường, có thể bảo vệ muội muội, huynh đệ cần đến ta, mọi người đều vui vẻ là ta cũng vui”

“Ngươi không muốn làm thiên hạ đệ nhất sao?”

Tống Tiềm Cơ hỏi.

Kỷ Thần giũ ra một chiếc khăn bằng gấm, lau gia vị dính bên khoé miệng:

“Có Mạnh huynh đi tranh thiên hạ đệ nhất rồi, ta có thể làm huynh đệ tốt của thiên hạ đệ nhất!”

Màu đỏ tươi của bột ớt dính lên chiếc khăn trắng như tuyết, tựa như huyết sắc trên nền tuyết trắng.

Kỷ Thần chợt nghĩ đến điều gì mà hưng phấn nói:

“Tống huynh, lá đỏ nay ta đưa tới huynh thấy chưa? Cả Thiên Thành đều không có thứ này đâu!”

Tu sĩ Thiên Cừ đều biết, Tống Tiềm Cơ thích đủ loại thực vật, cho dù là hoa cỏ cây cối hay là ngũ cốc, ngô, khoai tây. Có hạt giống là tốt nhất, không có hạt giống thì lá hay quả cũng được, hắn nhìn thôi cũng thấy thích.

Tống Tiềm Cơ lau tay, thần sắc không chút thay đổi:

“Cũng coi như thấy qua rồi, người tìm thấy ở đâu vậy?’

“Trên đường ta đến có người bán rong ở Hồng Phúc rao hàng, rẻ lắm, người đọc sách mua làm đánh dấu sách, cô nương nhà người ta thì mua làm trâm đeo bên mai. Ta biết huynh nhất định sẽ thích nên muốn tạo đem lại niềm vui cho huynh”

“Có lòng rồi”

Tống Tiềm Cơ nói.

Kỷ Thần vui mừng:

“Đừng khách sáo!’

Thịt nướng dần nguội lạnh, hương vị tiêu tan, lớp dầu mất đi màu vàng kim mê người.

Trên đời này vì sao lại không có trận pháp có thể khiến đồ ăn bảo trì trạng thái tươi ngon nhỉ, Kỷ Thần tiếc thay cho Vệ Bình:

“Hắn còn quay lại không?”

Tống Tiềm Cơ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đèn đuốc trên phố sáng ngời, tiếng người huyên náo.

Hoa tuyết lặng yên rơi xuống, dày đặc mà nhẹ nhàng, bị ánh sáng toả ra từ từng dãy đèn lồng chiếu đến, phiêu đãng bay lượn.

Tiếng ca trên lầu phía đối diện đã ngừng, ánh đèn lập loè.

“Quay lại hay không, hắn phải tự chọn”

Tống Tiềm Cơ nói.

Kỷ Thần chớp chớp mắt, cười ngây ngô:

“Cái này có gì mà phải chọn?’

………

Hết chương 180.
Bình Luận (0)
Comment