Hắn nhìn thấy rồi sao?
Vệ Bình nắm chặt chiếc lá đỏ trong lòng bàn tay, ống tay áo hơi rũ xuống nhằm che nó đi.
Liệu Tống Tiềm Cơ đã nhìn thấy chiếc lá, cũng như nhìn thấy sắc mặt biến hóa của ta chưa?
Dù sao đây cũng chỉ là một chiếc lá bình thường, không hề có dấu vết gì của pháp thuật, chỉ giống như một bông tuyết lục sắc lặng lẽ rơi xuống giàn hoa mai rồi tan biến đi, không kinh động đến bất kỳ ai.
Người để lại chiếc lá này đang ở đâu?
Có phải là người vừa mới đi qua phía bên ngoài tường viện không?
Tuyết mỏng, gió lạnh, hoa mai rơi.
“Ngươi không có việc gì chứ?”. Tống Tiềm Cơ nhẹ giọng hỏi:
“Có lạnh không?”
Vệ Bình thấy thần sắc hắn vẫn như thường, liền khẽ nhếch miệng, lắc đầu:
“Ta không có việc gì. Cũng không lạnh đâu”
“Ta nghe nói hôm nay có ‘lẩu thịt thỏ’ đúng không? Ta có đến chậm không vậy?”
Một tiếng cười to chợt vang lên. Kỷ Thần đi nhanh vào trong viện, chiếc áo choàng màu vàng kim có gắn hoa hồng tung bay theo gió, một lớp lông bạch hồ dày quấn quanh cổ áo, trông thật là hoa mỹ.
Vệ Bình ngước mắt lên, trong mắt chợt lóe lên hàn quang rồi biến mất.
Liệu có phải là Kỷ Thần không? Hắn phụ trách chủ trì trận pháp trong Tống viện. Chiếc lá vừa đến, hắn cũng liền xuất hiện.
Không có khả năng, hắn không phải người có đầu óc như vậy.
“Ngươi tới sớm quá, ta còn chưa chuẩn bị gia vị nữa. Không bằng chúng ta đi phường thị ăn thịt nướng đi. Tống tiên sinh thấy thế nào?”. Vệ Bình ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, không để lộ bất cứ dấu hiệu gì.
Kỷ Thần ủy khuất nói:
“Trời gió tuyết lạnh thế này, ta nghĩ nên ăn lẩu sẽ hợp lý hơn, nước lẩu sôi như những con sóng, lát thịt mềm như mây, ăn thịt nướng làm gì chứ? Không hợp lý chút nào. Hơn nữa ngươi làm ra thịt ướp ‘Thiên Cừ thập lục hương’ đã vang danh ra tận hải ngoại, ta làm sao còn ăn được thịt nướng bên ngoài nữa chứ”
Vệ Bình cười cười:
“Vị đầu bếp bên kia đã có được chân truyền từ ta, không chỉ vậy còn tự cải tiến phối phương ướp thịt. Còn chú ý cả trong việc dùng than dùng dầu nữa”
Kỷ Thần không tin:
“Còn tốt hơn so với ‘Thiên Cừ thập lục hương’ sao?”
“Đương nhiên. Đến cả những lão đại Quận Hồng Phúc cũng phải đặt trước cả nửa tháng mới có một suất ăn thịt nướng ở chỗ hắn đấy”
Tống Tiềm Cơ biết được chỗ cửa hàng kia là do Vệ Bình mở, đầu bếp trong cửa hàng nguyên bản đều là đầu bếp bên đường sông:
“Đi thôi, đi nếm thử xem sao”
……
Ngoài trời tuy đang có tuyết rơi nhưng trên những con phố dài lại vẫn ấm áp, sáng ngời và vô cùng náo nhiệt.
Khắp nơi đều đang treo đèn dầu khiến đường phố sáng như ban ngày, người qua lại tấp nập, ùn ùn như nước.
Ba người cùng nhau đi ra ngoài, Kỷ Thần chạy ở đằng trước:
“Thiên Thành thật sự không giống với trước đây. Vệ huynh, ngươi thật sự đã mở ra con đường thông thương cho Thiên Cừ. Trước đây ngươi có nói, sẽ có một ngày, Thiên Thành sẽ suốt đêm không ngủ, ai nấy đều khát vọng hướng tới. Xem ra, ngày ấy cũng không còn xa nữa đâu”
Vệ Bình không hồi đáp.
Hắn không muốn lưu lại trong sân sau khi thấy chiếc lá kia, nhưng hiện giờ ra cửa, hắn lại càng thấy hối hận hơn.
Một đường theo sát bên người Tống Tiềm Cơ, ánh mắt trôi nổi. Phú thương đang ngồi trên ngựa, người bán hàng rong đang đẩy xe lừa, lão chủ quán đang rao hàng, tiểu nhị đang mời chào sinh ý, hài tử nằm trong ngực phụ nhân đang chảy nước miếng, những tiểu cô nương kết bạn vui cười cùng nhau, mỗi lần gặp qua một người qua đường…..
Trong lòng hắn có quỷ nên nhìn ai cũng thấy giống quỷ, đều giống như thích khách tới ám sát Tống Tiềm Cơ.
Kỷ Thần phát hiện hắn không đúng:
“Vệ Bình, đêm nay sao ngươi cứ như mất hồn mất vía vậy?”
Tống Tiềm Cơ quay đầu nhìn Vệ Bình:
“Nếu như ngươi mệt, chúng ta có thể trở về”
Tối nay hắn mang theo nón có rèm che, người khác không nhìn thấy rõ khuôn mặt cũng như thần sắc của hắn.
Đây cũng không phải hắn muốn như vậy. Tiên quan đi dạo vào buổi tối, dễ dàng bị bá tánh kích động vây quanh, có thể làm cho giao thông bị tắc nghẽn.
“Ta không mệt”. Vệ Bình lấy lý do:
“Vừa rồi ta nhìn thấy một cô nương từ dưới đèn đi qua, bộ dáng trông thật đẹp, cho nên mới nhìn đến mức ngây người như vậy”
Ai ngờ Kỷ Thần nghe xong liền phấn chấn tinh thần:
“Xá muội nhà ta cũng đẹp lắm, ngươi thấy nàng thế nào? Muốn hay không suy xét một chút? Hôm trước ngươi đưa ngao tuyết hầm hồng nhạn hoa cho nàng có phải là đã bắt đầu có hứng thú với nàng ấy rồi hay không? Hôm qua nàng còn khen ngươi trước mặt ta, nói về sau ai làm đạo lữ của ngươi nhất định sẽ thật hạnh phúc, có thể mỗi ngày được ăn cơm do ngươi làm. Hai người các ngươi thật là xứng đôi mà, một người thì thích ăn, một người thì biết nấu, đúng là một cặp trời sinh, quả thực khiến người khác phải ghen tị…”
Tống Tiềm Cơ nhịn không được mà phì cười.
Vệ Bình:
“Kỷ huynh, nếu không phải đêm nay ngươi nói ra, ta còn thật sự quên mất ngươi là một người ba hoa đấy”
Nếu như là Mạnh Hà Trạch nhất định hắn sẽ xoay người rời đi, nhưng Vệ Bình lại khác, hẳn thay đổi chủ đề:
“Chúng ta tới rồi, đây là cửa hàng do ta mở ra, mời Kỷ huynh cho đánh giá”
Những thực khách xếp hàng ở lối vào đều đang nuốt nước miếng, hít lấy hít để. Mùi thơm của thịt, dầu cùng gia vị trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mùi thơm đặc biệt kỳ lạ và hấp dẫn, có thể câu hồn đoạt phách thực khách tới đây.
Kỷ Thần ngẩng đầu nhìn:
“Thái Bình ký? Cửa hàng của ngươi sao lại gọi là ‘Thái Bình ký’ vậy? Chiêu bài cũng thật bình thường”
“Ta vốn tên là ‘Bình’ mà, bình thường không có gì lạ”
Kỷ Thần dạo qua một vòng xung quanh, chỉ trỏ:
“Ngươi nhìn xem, phía bên trái có ‘Phú Quý ký’, phía bên phải có ‘Vinh Hoa ký’, phía đối diện còn có chi nhánh tơ lụa ‘Cẩm Tú đôi’ của đệ nhất thương hội Quận Hồng Phúc, chiêu bài của người ta đều lớn hơn, sáng hơn so với của ngươi, trong lòng ngươi vẫn bình thường được sao?”
Vệ Bình không nói nên lời.
“Ta cảm thấy cái tên này cũng không tồi”. Tống Tiềm Cơ ngửa đầu nhìn tấm biển:
“Hưởng phú quý thì dễ, có được thái bình mới khó. Chữ viết cũng không tồi”
Kỷ Thần cả kinh nói:
“Vệ huynh, tấm biển này do ngươi tự tay viết sao? Tống huynh chính là Khôi thủ Thư Họa thí, ở Trích Tinh đài, để lại một tấm ‘Anh Hùng thiếp’ đánh bại anh hùng viết văn trên khắp thiên hạ, hắn nói chữ của ngươi không tồi, như vậy chữ của ngươi nhất định là rất tốt”
“Ta, ta có luyện qua một chút. Tống tiên sinh quá khen”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Tiết tấu hô hấp của Vệ Bình trở nên hơi loạn.
“Vệ ân nhân, ngài đã tới. Mời ngài vào trong”
May mà tiểu nhị ngoài cửa nhạy bén, liếc mắt một cái liền nhận ra Vệ Bình, lập tức tiến lên tiếp đón dẫn vào trong cửa hàng, mời lên lầu hai.
Đám thực khách đang đứng xếp hàng không khỏi lộ ra ánh mắt hâm hộ:
“Bọn họ nhất định là khách quý Thiên cấp trong truyền thuyết”
Một người khác nâng niu sờ bảng số của mình:
“Ta chỉ cần ăn hai bữa nữa liền được thăng lên Địa cấp. Cũng không còn xa nữa đâu”
“Ta còn mới chỉ Hoàng cấp đây. Ngoại trừ đạt đến Thiên cấp, còn biện pháp nào mà không cần phải xếp hàng nữa hay không nhỉ?”
“Còn, chúng ta là từ Hồng Phúc chuyển nhà đến Thiên Cừ, chỉ cần báo danh chiêu mộ nhân công của phủ tiên quan, nhận được một tấm ‘tiên phong mở đường’ hay ‘tiên phong tan băng trên sông’, không chỉ không cần xếp hàng mà ăn uống còn không cần mất tiền nữa cơ”
“Biện pháp này nói cũng như không”
Tống Tiềm Cơ nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người, cười thầm, Vệ Bình thật đúng là có nhiều ý tưởng và mánh khóe.
Chảo nướng bốc khói, mây khói lượn lờ, bốc lên không ngừng.
Những lát thịt bò tươi ngon có màu đỏ tươi và mỏng, hoa văn bông tuyết đều đặn tinh tế, khi cho lên chảo nướng liền nháy mắt đổi màu, dùng đũa gắp một cái rồi cho vào trong bát.
Hương vị sốt ướp thịt nướng càng đậm đà, một miếng cắn xuống, nước sốt văng khắp nơi.
Kỷ Thần cắm đầu mà ăn. Tiếng chén đũa va chạm vang lên như một khúc nhạc vui.
Vệ Bình chính mình không ăn mà chỉ tập trung nướng thịt, chấm sốt cho Tống Tiềm Cơ:
“Ngoài phòng tuyết rơi, trong phòng nướng thịt bò bông tuyết, như này là hợp tình hợp lý rồi chứ?”
Kỷ Thần hàm hồ nói:
“Hợp rồi, hợp rồi. Thơm quá, thơm quá”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Để tự ta làm được rồi”
Đối phương có lúc lại chiếu cố hắn một cách quá chu đáo và tỉ mỉ khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Kể cả là con ruột cũng sẽ không hầu hạ cha mình như vậy?
Vệ Bình đang muốn cự tuyệt, chợt nghe thấy một tiếng ca yếu ớt:
“Kiếm sắc trảm bất nghĩa
Hoàng kim thưởng anh hùng
Sát nhân chốn hồng trần
Báo đáp tại chốc lát….”
Nơi bọn họ ngồi ngay sát đường, tiếng ca kia mang theo men say, ngắt quãng liên tục, từ bên ngoài lâu bay vào.
“Lầu hai cửa hàng tơ lụa phía đối diện có người đang hát sao?”. Kỷ Thần kinh hỉ nói.
Vệ Bình rũ mắt xuống, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.
Bên tai hắn vang lên tiếng truyền âm:
“Vệ Chân Ngọc, ngươi cảm thấy ta giống cô nương sao?”