Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178. Lá Đỏ Làm Chứng (3)

Chương 178. Lá đỏ làm chứng (3)
Chương 178. Lá đỏ làm chứng (3)

“Không, việc thứ nhất là đi xem thế giới ngoài kia, đặt một cái tên thật hay cho thanh kiếm của ngươi và đón người nhà ngươi tới Thiên Cừ”

Mặc dù bánh xe vận mệnh thay đổi nhưng tràng hạt hồng ngọc lại một lần nữa xuất hiện, Tống Tiềm Cơ vẫn nhớ rõ đời trước cả nhà Mạnh Hà Trạch gặp hoạ diệt môn.

“…. A, đệ chẳng đoán đúng việc nào cả”

Mạnh Hà Trạch gãi đầu, sau liền cười rộ lên:

“Đúng lúc đệ cũng nhớ cha nương rồi, trước đây cứ sợ không thể áo gấm về làng, không dám về xem”

“Tu chân giới phong ba hiểm ác, tràng hạt hồng ngọc của ngươi mặc dù là chí bảo nhưng chỉ nên dùng để bí mật trị thương, bảo mệnh, đừng dùng để công kích”

Mạnh Hà Trạch không chút do dự:

“Đệ hiểu rồi!”

“Việc thứ hai, ta biết ngươi là kiếm tu nhưng cũng không thể coi thường độn thuật, ta truyền cho ngươi ngũ hành độn, cần chăm chỉ luyện tập”

Tống Tiềm Cơ đời trước giỏi nhất là bỏ trốn, độn thuật tự sáng tạo ra xuất quỷ nhập thần, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là lần cuối cùng trốn không nổi mà thôi.

Mạnh Hà Trạch đáp:

“Đệ sẽ nhớ kỹ!”

Từ sau khi tới Thiên Cừ, Mạnh Hà Trạch lớn nhanh hơn nhiều, ngũ quan dần mất đi vẻ ngây ngô.

Tống Tiềm Cơ có đôi khi nhìn mặt hắn cũng dần dần thấy được vài phần quen thuộc của đời trước.

“Việc thứ ba, một khi đã nhập hồng trần, ân oán khó dứt, xuất kiếm phải lưu lại lối thoát, đừng chủ động kết thù với người khác, nếu có hiểu lầm nên kịp thời hoá giải. Nếu gặp phải người mà nhất định muốn dồn ngươi vào chỗ chết ——”

Mạnh Hà Trạch nghe giọng điệu nhàn nhạt của hắn, thầm nghĩ Tống sư huynh thiện lương, sau mưa mặt đất toàn là giun mà cũng không nỡ giẫm đạp nên liền giành trước đáp lời:

“Lấy đức báo oán, đệ không giết hắn, đệ cảm hoá hắn!”

Hắn nói như vậy chỉ là muốn trước khi đi để Tống Tiềm Cơ vui vẻ, an tâm.

Trước mắt Tống Tiềm Cơ tối sầm:

“Không, đương nhiên phải giết! Ngươi không giết nổi thì truyền tin cho ta, ta thay ngươi giết!”

Mạnh Hà Trạch ngẩn ra:

“A?”

Tống Tiềm Cơ sợ hắn không nghe vào đầu:

“Nhớ rõ chưa? Lặp lại lần nữa!”

Mạnh Hà Trạch:

“Truyền tin cho huynh, huynh thay đệ…”

Hắn nói không nổi nữa nên liền sửa lời:

“Đệ hành sự đoan chính, quang minh lỗi lạc, ông trời nếu có mắt cũng sẽ đứng về phía đệ”

Sư huynh thật sự biết giết người sao?

Tống Tiềm Cơ chỉ từng thấy qua Vệ Bình giết gà đun nước vặt lông, cả người bị bắn đầy máu. Từ sau khi cứu hắn ở Đoạn Sơn Nhai, Tống Tiềm Cơ chưa từng cầm kiếm, cũng chẳng luyện kiếm, đến cả một con gà còn chưa từng giết.

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Thiên đạo không có mắt, đừng đem sinh mệnh giao cho vận khí”

Thiên đạo dựa vào cái gì mà phải đứng về phía ngươi, vì ngươi đẹp trai sao? Ngươi lại không phải là Vệ Chân Ngọc.

Kỷ Thần thần sắc khẽ thay đổi:

“Mạnh huynh, mau đáp ứng đi, đừng để Tống huynh lo lắng”

Tình trạng thê thảm của Triệu Nhân vụt qua trước mặt hắn.

Triệu đạo hữu, tiếc là ngươi đi nhanh quá, Mạnh huynh còn chưa nhìn thấy Tống huynh hành sử ra sao nên mới không dám đáp ứng.

Bao giờ ngươi mới quay lại, ta mới luyện được trận pháp mới, còn chưa thử trên người sống, nhớ ngươi lắm đấy.

Mạnh Hà Trạch lên tiếng:

“Đệ đáp ứng huynh”

Tống Tiềm Cơ nhẹ “ừm’ một tiếng:

“Không còn việc gì nữa, đi đi”

Mạnh Hà Trạch đặt kiếm xuống, hành lễ.

Kỷ Thần nói:

“Mạnh huynh, ta tiễn huynh”

Tống Tiềm Cơ ngồi trên ghế dựa, thấy hai người sóng vai ra khỏi cửa, ánh mắt mang theo ý cười.

Thu qua đông đến, là lúc ngô đồng rụng lá.

Mạnh Hà Trạch không thể không thừa nhận, từ khi có Vệ Bình lo liệu, tiên quan phủ so với lúc bọn hắn mới đến càng trật tự ngay ngắn hơn.

Mạnh Hà Trạch nói:

“Lúc ta ở ngoại môn Hoa Vi Tông, thích nhất là nói hai câu, bọn Chu Tiểu Vân nghe nhiều đến mức lỗ tai sắp mọc kén rồi!”

“Hai câu gì?”

Kỷ Thần hiếu kỳ.

Mạnh Hà Trạch giả vờ phẫn nộ, lớn tiếng quát:

“Chớ khinh thiếu niên nghèo, mệnh ta do ta không do trời!”

Thanh âm vang vọng phủ tiên quan.

Kỷ Thần vỗ tay:

“Ha ha, nói hay lắm, đúng là giống lời huynh sẽ nói”

Mạnh Hà Trạch mỉm cười:

“Giờ nghĩ lại, câu đầu tiên không phải đúng hết. Thiếu niên nghèo nên mới bị Chấp Sự trừng một cái đã cảm thấy cả thế giới này đều tới ức hiếp ngươi, đối nghịch ngươi. Thật ra thế giới này căn bản không để tâm đến ngươi. Câu thứ hai cũng thế——”

Hắn quay đầu lại nhìn Tống Viện, trước cửa son lá bay tán loạn, lại chẳng thấy hiu quạnh, chỉ thấy một mảnh vàng rực.

“Vận khí mấy phần, không thể cưỡng cầu, là do trời không do ta. Đại đạo có như thế nào, chỉ cần tâm ta trong sáng, là do ta chứ không do trời!”

Kỷ Thần ngạc nhiên:

“Chỉ cần tâm ta trong sáng, là do ta chứ không do trời….”

Mạnh Hà Trạch ôm lấy vai hắn, thấp giọng nói nhanh:

“Ta đi đây, ngươi ở lại chăm sóc Tống sư huynh cho tốt, nhớ để ý Vệ Bình, Tống Viện, Thiên Thành, trận pháp của Thiên Cừ tuyệt đối không thể giao cho tên kia”

“Được!”

Kỷ Thần sâu sắc cảm nhận được trách nhiệm nặng nề. Chỉ trong vòng một đêm, hắn đã trở thành trụ cột trong nhà:

“Huynh đi bao lâu?’

Mạnh Hà Trạch quay đầu lại cười:

“Ta đương nhiên không yên tâm Thiên Cừ, khi nào tuyết rơi ngươi sẽ gặp lại ta”

………

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Quận Thiên Cừ đã có mười lăm vạn hộ. Thương đội Hồng Phúc cưỡi ngựa đem theo tơ lụa, đồ sứ, trang sức qua, treo lên chiêu bài, thắp đèn lồng trên đường phố Thiên Thành, cũng dần ra dáng khu chợ.

Ngàn nhà vạn hộ giăng đèn kết hoa, mà Mạnh Hà Trạch vẫn chưa trở về.

Vệ Bình miêu tả viễn cảnh tương lai của Thiên Cừ cho thương nhân Hồng Phúc nghe, đem cửa hàng Thiên Cừ ra cho thuê, sau lại tổ chức thương đội của Thiên Cừ định kỳ tới Hồng Phúc, đem theo gia vị tự chế, hương huân, rượu ngon tới, gia tăng việc trao đổi mậu dịch giữa hai bên.

Hắn tựa như một con chuột đồng chăm chỉ, cố gắng để giành thức ăn trước khi mùa đông đến.

Tống Tiềm Cơ khuyên hắn:

“Ngươi không cần nhọc lòng như vậy”

“Ta không thấy vất vả gì cả, Tống tiên sinh, hôm nay ta đi trên phố thấy cư dân Thiên Cừ cũng đổi sang áo bông mới rồi, đứng cạnh người Hồng Phúc hầu như chẳng khác biệt gì, ta thấy vui lắm”

Bởi vài ngày trước bận rộn nên chín món trong ‘Thiên Cừ Cửu Cùng’ chỉ làm được có sáu món.

Nay Vệ Bình cuối cùng cũng rảnh rỗi, hắn dọn nồi và bếp than ra, cắt rửa nguyên liệu, chuẩn bị làm nồi lẩu.

Hắn tựa hồ như quên mất cuộc sống trước khi đến Tống Viện như thế nào rồi.

Phù hoa từng xem qua tựa như vết mực tan ra trong nước, tan thành mây gió giữa nào những củi gạo mắm muối tương dấm trà.

Cây cỏ trong Tống Viện khô héo, chỉ còn hoa mai trắng đang nở rộ, cánh hoa phủ đầy tuyết, hương thơm ngào ngạt.

Bàn đá phủ một tầng tuyết mỏng, tựa như ai đó mới làm rơi vại muối lên trên.

Vệ Bình đặt chậu than xuống, chợt dừng bước, mắt hắn như bị thứ gì đó đâm trúng.

Một phiến lá đỏ xuất hiện trên cạnh bàn đá, giữa một mảnh tuyết trắng mênh mang, tựa như một vệt máu chói mắt.

Tống Viện không có cây phong, toàn bộ Thiên Thành không có lá đỏ.

Từ trù phòng đến bàn đá chỉ có hai mươi sáu trượng, phiến lá này xuất hiện ở đây một cách xuất quỷ nhập thần, hắn chẳng cảm thấy gì hết.

Vệ Bình nhặt phiến lá lên, sợ hãi bừng tỉnh, xoay người nhìn chung quanh.

Trong viện không có người, cái lạnh từ ngón tay truyền khắp toàn thân, lạnh đến mức khiến hắn nghiến răng kèn kẹt.

Một việc dường như đã bị hắn triệt để quên lãng cuối cùng cũng trồi lên, là mục đích thật sự khiến hắn đến Thiên Cừ.

—— “Ước định ám sát, lấy lá đỏ làm chứng”

“Sao thế?”

Một đạo thanh âm thanh lãnh vang lên.

Vệ Bình quay đầu, thấy Tống Tiềm Cơ khoác áo lông chồn màu đen, bước qua cửa son, đứng giữa trời tuyết mênh mang.

Hết chương 178.
Bình Luận (0)
Comment