Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177. Lá Đỏ Làm Chứng (2)

Chương 177. Lá đỏ làm chứng (2)
Chương 177. Lá đỏ làm chứng (2)

Chu Tiểu Vân nhanh nhẹn mở hộp đồ ăn, ngoài miệng thì nói lời khách khí:

“Vệ tổng quản bận rộn xong rồi sao? Hôm nay sao lại có thời gian tới đây, đến thì cứ đến còn đem theo cơm trưa làm gì. Ồ, canh gì đây?”

Vệ Bình đưa ra một chiếc chén nhỏ làm bằng sứ trắng:

“Ngao tuyết hầm hồng nhạn hoa, là chỗ nguyên liệu nhờ người mua ở Quận Hồng Phúc, sử dụng công thức nấu ăn truyền ra từ Tiên Âm Môn, có lợi cho việc nữ tu dưỡng nhan, giúp da trắng như tuyết”

“Canh này, từ sau khi rời nhà ta không còn được uống nữa”

Kỷ Tinh khụt khịt mũi:

“Tiểu Bình Nhi, tính tình ngươi dịu dàng, trù nghệ lại tốt, bọn ta  có ngươi đúng là chuyện may mắn!”

Một hộp đựng đồ ăn khác được mở ra, bên trong là gà quay lá sen béo ngậy, bánh vừng vừa giòn vừa thơm, cùng với một bình rượu hoa quế mới ủ thơm phức.

“Ai da, ta biết ngay mà, Vệ tổng quản sẽ không bỏ quên bọn ta đâu!”

Từ Khán Sơn xé xuống một cái đùi gà.

Khâu Đại Thành cười tít mắt:

“Rượu thơm quá, có hương vị của Tửu quán Chiêu Tài ở Hoa Vi Thành. Nơi ta nhắm mắt cũng tìm thấy được, ngoại trừ sòng bạc ra thì chính là tửu quán!”

Vệ Bình cười cười:

“Nhị vị rất quen thuộc với Hoa Vi Thành sao?”

“Đương nhiên rồi, ta và Lão Từ vốn là người trong thành mà!”

Bọn họ có đồ ăn có rượu ngon liền bắt đầu nói đủ thử chuyện không ngớt, chuyện trong nhà ngoài phố đều kể cho Vệ Bình nghe.

Nói quen biết với Tống Tiềm Cơ vào đêm thẩm vấn kia, kể chuyện giải vây nơi sơn đạo Trích Tinh Đài, nhắc đến kết quả đánh cuộc kinh thế hãi tục kia.

“Biển người mênh mang, ai mà biết tiểu tử tiêu tốn đến một vạn linh thạch kia đang ở đâu? Hắn hại bọn ta thảm như vậy, chính hắn có biết không?”

Vệ Bình vẫn đang lắng nghe, bỗng nhiên chen lời:

“Cược thắng không phải rất tốt sao? Sao lại mắng hắn?”

Khâu Đại Thành cả giận:

“Tốt cái mông! Mười mấy vạn người đánh cược, chỉ có hai người thắng, này còn có thể tốt sao”

Từ Khán Sơn cười lạnh:

“Đều đắc tội cả rồi! Toàn bộ sòng bạc ở Hoa Vi Thành đều không cho phép hai bọn ta vào chơi nữa. Người từng tham gia ván cược này đều nói không chơi với bọn ta nữa! Đời người chẳng còn thú vui gì lại còn bị tông môn khép cho tội danh ‘thông đồng họ Tống’, suốt đêm bỏ chạy nơi thiên nhai, may mà có Tống sư huynh thu lưu! Thôi bỏ đi, không nói nữa”

“Hoá ra là vậy”

Vệ Bình lộ ra thần sắc đồng tình.

“Vậy tiểu tử kia đúng là đáng giận, hắn không chịu trách nhiệm, quá không giống người rồi. Nào tới đây, ăn miếng bánh đi”

“Ta mà gặp lại hắn ——”

Từ Khán Sơn hung hăng cắn một miếng bánh, dùng sức mà nhai.

Vệ tổng quản vẫn luôn giỏi hiểu ý người khác:

“Chúng ta cùng tẩn hắn”

Khâu Đại Thành cắn xé gà nướng:

“Được, huynh đệ tốt!”

………

Mỗi khi đến giờ cơm, Vệ Bình nhất định sẽ ở Tống Viện sắp xếp đồ ăn cho Tống Tiềm Cơ. Mạnh Hà Trạch không yên tâm, thường đưa Kỷ Thần tới đúng giờ cơm để ăn cùng Tống Tiềm Cơ, gọi là thử độc.

Bốn người ngồi chung một bàn, hai người Mạnh, Vệ trong tối thì đối chọi gay gắt, ngoài sáng thì Kỷ Thần rộng lượng lại ngốc nghếch, Tống Tiềm Cơ không hiểu nổi bầu không khí vi diệu này, lúc ăn cơm còn cảm thán ba người kia tựa như huynh đệ.

Bát đĩa đổi thành món canh, nước canh màu trắng sữa đổ đầy chén ngọc.

Tống Tiềm Cơ nhấp một ngụm, nếm thử hương vị, lẩm bẩm nói:

“Canh gần đây có vẻ không đúng”

 Mạnh Hà Trạch vỗ bàn, một phen nắm lấy cổ áo của Vệ Bình:

“Ngươi giở trò gì đấy!”

Vệ Bình cười hì hì mặc cho hắn nắm:

“Gần đây canh cho thêm ba vị linh thảo, Tống tiên sinh thử xem, thơm ngon hơn so với trước đây đúng không, đầu lưỡi còn lưu lại dư vị không?”

“Tiểu Mạnh, buông tay”

Tống Tiềm Cơ đặt thìa xuống.

Mạnh Hà Trạch không cam lòng mà buông tay:

“Xin lỗi”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Vệ Bình, sau lưng ngươi không sư môn không gia tộc chống đỡ, thu thập linh thảo vốn không dễ, sao có thể lãng phí như vậy?’

“Cho Tống huynh…”

Vệ Bình nhìn sắc mặt Mạnh Hà Trạch liền sửa lời.

“Cho Tống sư huynh ăn, sao có thể là lãng phí, bọn chúng đều cầu mà không được”

“Về sau đừng cho vào nữa, ta không cần”

Tống Tiềm Cơ từ chối.

Linh thảo dùng để luyện thành đan dược mới có thể phát huy hết dược tính, trực tiếp dùng làm đồ ăn thực quá xa xỉ, chỉ có đại tu sĩ không thiếu tiền mới làm vậy.

Tống Tiềm Cơ trên người có Bất Tử Tuyền, ngày đêm tẩm bổ kinh mạch, đối với hắn, linh thảo phổ thông không có giá trị.

Vệ bình thất vọng gật đầu.

Tống Tiềm Cơ nói:

“Ta có vài lời muốn dặn dò Tiểu Mạnh”

Vệ Bình hiểu ý mà cáo từ:

“Ta đi rửa bát”

Mắt Mạnh Hà Trạch sáng bừng, ngửa cổ lên, tựa như một con gà chọi đấu thắng:

“Mau đi đi!”

Vệ Bình vừa bước ra ngoài cửa, hắn đã gấp không chờ nổi:

“Sư huynh có chuyện gì quan trọng cần giao phó mà phải đuổi tên họ Vệ kia đi, chỉ phân phó với đệ?”

Tống Tiềm Cơ nói:

“Gầy đây thời tiết tốt, ngươi thu xếp đồ đạc đi, chuẩn bị rời khỏi Thiên Cừ một chuyến”

“Cái gì?”

Nụ cười trên mặt Mạnh Hà Trạch chợt đông cứng, sắc mặt ảm đạm:

“Huynh đuổi đệ đi sao? Huynh tin Vệ Bình còn hơn cả tin đệ sao?!”

Tống Tiềm Cơ không hiểu nổi:

“Chuyện này liên quan gì đến Vệ Bình?’

Hốc mắt Mạnh Hà Trạch đỏ lên:

“Sao lại không liên quan gì! Nhất định là hắn tranh thủ mượn bữa ăn khuya để cáo trạng với huynh đúng không!”

“Mạnh sư huynh, đừng vội”

Kỷ Thần vội vàng vỗ lưng hắn, tựa như an ủi một con sư tử đang tức giận.

Bữa ăn khuya thì liên quan gì?

Tống Tiềm Cơ dở khóc dở cười:

“Làm gì có chuyện này, là ta cảm thấy ngươi nên hướng đến Kim Đan rồi, trước khi bế quan đột phá, xuất môn du ngoạn, thu thập thêm kiến thức có lợi cho ngươi về sau. Ngươi từng nói muốn được nhìn thấy sơn thuỷ hùng vĩ, được đi một vòng tu chân giới mà lại cứ ở lại mãi Hoa Vi Tông với Quận Thiên Cừ”

So với đời trước là Tà Đạo Chi Chủ vượt qua sóng to gió lớn, trải nghiệm của Mạnh Hà Trạch đời này tựa như cá nơi sông cạn. Mặc dù hắn ở bên cạnh rừng độc ngăn không cho hung thú xông vào thôn trang cũng có thể tôi luyện chiến kĩ nhưng lại chưa từng trải qua dùi mài chốn nhân thế, tính trẻ con vẫn còn sót lại.

Mạnh Hà Trạch cúi đầu:

“Sư huynh dụng tâm lương khổ”

“Lần này ngươi xuống núi, có ba việc phải làm”

Tống Tiềm Cơ nói:

Mạnh Hà Trạch cướp lời:

“Đệ nhất định sẽ vì Thiên Cừ, vì đội săn, vì Tống Viện của đệ mà bộc lộ uy danh!”

Hết chương 177.
Bình Luận (0)
Comment