Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 176 - Chương 176. Lá Đỏ Làm Chứng (1)

Chương 176. Lá đỏ làm chứng (1)
Chương 176. Lá đỏ làm chứng (1)

Kỷ Thần từng bị coi là một tên ngốc, lúc hắn dốc hết tâm huyết học tập mà bất thành, bị người ta ngoài mặt thì tâng bốc sau lưng thì chế nhạo cho nên hắn biết là một tên ngốc có tư vị thế nào.

Có vài người một khi đã xoay mình được rồi sẽ quay sang khi dễ người khác. Kỷ Thần không phải loại người như vậy, cho dù hắn ở hoàn cảnh như thế nào hắn đều không muốn làm khó một tên ngốc khác.

Lúc này thấy Vệ Bình dung mạo bình thường, tu vi phổ thông, si si ngốc ngốc ngồi đó, hắn liền chủ động khuyên nhủ Mạnh Hà Trạch:

“Ngươi trước tiên đừng nói gì cả”

“Xin chào Vệ đạo hữu, kẻ hèn là Kỷ Thần, là trận sư môn hạ Tống Viện, lần đầu gặp mặt”

Kỷ Thần tiến lên trước hành lễ.

“Ồ, xin chào, xin chào”

Vệ Bình vẫn ngây ra, thuận miệng đáp lại một câu, sau lại nói tiếp:

“Có đường, có đường thật”

Kỷ Thần cứ tưởng hắn nói đường đất ở thôn:

“Đường vốn dĩ vẫn nằm ở đây mà, chẳng lẽ ngươi không thấy sao?”

Vệ Bình cười:

“Ha, ta hả? Ta đúng là hôm nay mới nhìn thấy”

Kỷ Thần buồn bực quay đầu lại, khuỷu tay chọt chọt Mạnh Hà Trạch, dùng ánh mắt ra hiệu “Hay là thôi đi”.

Mạnh Hà Trạch xoay chuôi kiếm, cả giận nói:

“Vệ Bình!”

Vệ Bình tựa như mới tỉnh mộng, lúc này mới nhìn thấy hai người:

“Các huynh cũng tới đập lúa à? Ta thay mặt cho người cả thôn hoan nghênh hai vị sư huynh”

“Ai là sư huynh của ngươi, giả điên giả ngốc, xem ta xé nát bộ mặt giả tạo của ngươi!”

Chuôi kiếm của Mạnh Hà Trạch chấn động, kiếm khí kích phát.

“A, sư huynh làm gì vậy!”

Vệ Bình gập eo về phía sau, kiếm khí sượt qua mũi hắn, đâm trúng đống thóc cao ngang người sau lưng hắn.

Đống thóc ầm ầm đổ xuống, nhuộm vàng cả mặt đất.

Kỷ Thần vội vàng can ngăn:

“Mạnh huynh không được!”

Mạnh Hà Trạch đã rút kiếm ra khỏi vỏ:

“Hắn nếu chỉ là Luyện Khí Kỳ, sao có thể tránh nổi kiếm khí của ta, đây rõ ràng là hắn đang ẩn giấu tu vi, trong lòng hắn nhất định có quỷ nên mới phải như vậy, ngươi cứ đứng đây mà xem cho rõ!”

Thân kiếm ánh lên ráng chiều, đống cỏ khô bị kiếm khí chém qua, cọng cỏ bắn đầy lên người cả ba.

Vệ Bình luống cuống tay chân, dáng vẻ chật vật, tựa như một con cá trơn trượt, mỗi một lần đều thoát hiểm trong gang tấc.

Hai mắt Mạnh Hà Trạch đỏ đậm:

“Vệ Bình, là nam nhân thì hãy đánh lại đi!”

Kỷ Thần chặn trái chặn phải, sợ Mạnh Hà Trạch làm bị thương Vệ Bình, cũng sợ Mạnh Hà Trạch làm bị thương chính mình.

Vệ Bình áo quần rách nát, lồng ngực lộ ra ngoài:

“Sư huynh muốn đánh ta, ta đương nhiên không dám đánh lại. Wa, kiếm này thật lợi hại, kiếm thuật của sư huynh là ai dạy cho vậy? Thật dũng mãnh!”

“A!”

Mãi cho đến khi một tiếng kinh hô vang lên.

Chỉ thấy Lưu thợ mộc thất hồn lạc phách:

“Xong rồi, cái này, cái này là lương thảo cho người ăn với cả cỏ cho trâu ăn, toàn bộ đều bị trộn lẫn cả vào nhau rồi!”

Mặt đất hỗn độn, ba thiếu niên lang đồng loạt dừng lại, cúi đầu gãi tay.

Kỷ Thần cười áy náy:

“Tư nông đại nhân, Lưu huynh, Lưu lão ca, bọn ta không phải cố ý đâu, giờ liền nhặt ra, tu sĩ làm việc nhanh nhẹn lắm, chuyện nhỏ thôi ấy mà”

Vệ Bình:

“Là tại ta không tốt, không biết làm sao lại…”

Hắn nghiêng đầu nhìn Mạnh Hà Trạch, lại thấy đối phương đã đen mặt cầm chổi cùng với hót rác, thái độ biết sai mà cần cù lao động, nửa câu sau của hắn từ “khiến sư huynh tức giận” biến thành “động thủ”, ngữ khí thế nhưng lại vô cùng bình thường.

Phải thu thập tàn cục như vậy, ba người không thể không phối hợp cùng nhau mà làm việc.

Gió thu lành lạnh, sao trời lấp lánh, trăng sáng chui ra khỏi mây đêm, nhìn bọn họ đầu đầy mồ hôi, gây loạn thêm cho nhau.

Vệ Bình cần mẫn nhất, làm việc nông thạo nhất. Kỷ Thần thấy vậy liền khuyên nhủ:

“Mạnh huynh, trông hắn không giống như những gì ngươi nói”

Mạnh Hà Trạch lẩm bẩm:

“Hắn giỏi nhất là diễn trò lừa người”

Mãi cho đến đêm khuya canh tư, sân đập lúa mới miễn cưỡng được thu dọn ra hình ra dạng.

Ba người mặt xám mày tro, xụi lơ trên đống cỏ chất cao, thở dốc như trâu, chẳng có chút dáng vẻ của tu sĩ.

Kỷ Thần nằm giữa đề phòng hai bên đánh nhau, lên tiếng kêu rên:

“Ta nào đã từng làm qua việc này! Mới lần đầu gặp phải chuyện này đấy, chúng ta có phải cũng tính là cùng chung hoạn nạn không?”

Hai bên trái phải đồng thời vang lên thanh âm:

“Ta Mạnh Hà Trạch nam nhân bảy thước đỉnh thiên lập địa, ai cùng chung hoạn nạn với cái tên ẻo lả kia!”

“Mạnh sư huynh là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy cỡ nào, đương nhiên chướng mắt ta rồi”

Vệ Bình nhảy xuống khỏi đống cỏ:

“Nhị vị nghỉ tí đi, ta phải quay về Tống Viện làm đồ ăn khuya, bữa đêm phải có ba lồng nhỏ, ba loại điểm tâm, không thể chỉ nấu bát mì ứng phó cho xong chuyện được”

Mạnh Hà Trạch trừng mắt, giọng hơi run:

“Hắn sao có thể nói câu này chứ? Thần à, ngài nghe thấy không? Hắn đây là đang tiểu nhân đắc chí, khinh người quá đáng!”

“Đúng đúng, không so đo với hắn”

Kỷ Thần ngoài miệng thì an ủi, trong lòng thì nghĩ thầm đây không phải sự thật sao?

……….

Vệ Bình cần mẫn lại miệng ngọt, việc nặng việc dơ gì đều cướp lấy tự mình làm, nỗ lực trở thành đại quản gia đủ tư cách.

Lấy cảm hứng từ vụ thu bận rộn, hắn tự chế ra ‘máy tuốt lúa bằng chân”, vẫn luôn được nông dân Thiên Cừ tôn sùng.

Hắn ngồi bên sông nói chuyện phiếm với Lưu thợ mộc, hợp lực làm ra guồng nước, tận dụng thuỷ lưu để tưới tiêu ruộng đồng.

Hắn ở trong đội săn bắn của Mạnh Hà Trạch mặc dù không nổi bật nhưng cũng không kéo chân sau, ai mà châm chọc hắn, hắn chỉ cười cười, ngược lại lại khiến người ta ngại không muốn bài xích hắn nữa.

Sau đấy hắn lại dùng mười sáu loại gia vị dựa theo công thức đặc chế mà trộn vào nhau, tự sáng tạo ra một loại gia vị dùng để ướp thịt, đặt tên là ‘Thiên Cừ Thập Lục Hương’,  dùng loại bột này ướp thịt thú có thể giữ nguyên độ tươi ngon, giữ được nước cốt, chỉ cần nướng qua là ngoài giòn trong mềm, mùi thơm đậm đà đặc thù theo gió bay xa tới chục dặm.

Ngoại môn đệ tử lập thành đội săn thấy hắn liền nhớ tới thịt nướng thơm phức, cầm lòng không đặng mà thân cận hắn.

Vệ Bình ngoại trừ lo liệu chi tiêu ăn uống của Tống Tiềm Cơ ra còn thay hắn giải quyết toàn bộ chuyện vặt vãnh không liên quan đến trồng trọt như chăn nuôi đồng áng, xây sông xây đường, quy hoạch Thiên Thành, xây dựng học đường tư thục, việc an cư lạc nghiệp của di dân mới đến.

Các nơi trong Thiên Cừ có việc gì cần để Tống tiên quan biết, cần tiên quan quyết định thì đều báo cho Vệ Bình trước, đợi được hồi đáp.

Vệ tổng quản thấy ai cũng cười, bất tri bất giác, tựa như mưa xuân mà chinh phục được Thiên Cừ.

Chỉ có Mạnh Hà Trạch cứng như tảng băng, cứng đầu cứng cổ.

Còn về Chu Tiểu Vân, người khi trước lúc ở ngoại môn Hoa Vi Tông vẫn hay ủng hộ Mạnh Hà Trạch nhất hay Kỷ Tinh, người ở Đăng Văn đại hội điên cuồng lôi kéo phiếu bầu cho Mạnh Hà Trạch, dưới hương thơm ngọt của bánh ngọt, điểm tâm, đồ ăn vặt đã bắt đầu thấy Vệ Bình càng ngày càng thuận mắt.

Hết chương 176.
Bình Luận (0)
Comment