Vệ Bình tán thưởng nói:
“Chẳng trách mọi người đều rất cảm tạ huynh ấy”
“Không chỉ vậy đâu, ngài ấy còn chờ được mưa. Từ sau khi có trận mưa đầu tiên đó, những cơn mưa rơi xuống Thiên Cừ mới dần nhiều lên, nếu không thì lấy đâu ra lúa cho chúng ta đập đây? Đều đưa nhau đi hái rau dại rồi”
“Chờ mưa?”
“Đúng vậy, thành tâm ắt sẽ linh, ông trời có mắt!”
Lưu thợ mộc nở nụ cười hàm hậu.
Vệ Bình cũng cười theo.
So với thành tâm ắt sẽ linh, hắn càng nguyện ý tin tưởng Tống Tiềm Cơ cưỡng chế sử dụng một loại thuật pháp cần tiêu hao cực đại, ở trong phạm vi nhất định thi vân bố vũ, đi ngược lại thiên thời, tất sẽ phải trả giá rất lớn.
Tống Tiềm Cơ rốt cuộc muốn đi con đường như thế nào vậy?
Vệ Bình chưa từng làm tiên quan, nhưng hắn tự xưng là đã từng thấy đủ nhiều, thông hiểu đường quanh lối tắt cách tiên quan quản lý thuộc địa.
Tu sĩ dựa vào hương khói và tín nguyện để gia tăng khí vận, bởi vậy mới phải cứu nạn cứu khổ, bảo vệ phàm trần một phương.
Hành động của Triệu gia là bóc lộc quá độ, tiêu hao quá mức, không có lợi cho sự phát triển, cũng là dị loại ở tu chân giới. Kinh nghiệm của gia tộc đại phái tu chân giới nói với tu sĩ rằng không thể như vậy.
Theo lẽ thường, phải căng giãn vừa phải, năm phần bòn rút, bốn phần bố thí, một phần còn lại thì để mặc, nghe theo mệnh trời mà kiếm cơm.
Nếu không không bệnh tật không tai ương, ai thèm tới lễ bái thần miếu?
Không khổ không đau, ai còn cần cầu tiên quan.
Tu sĩ theo đuổi đại đạo, thời thời khắc khắc có lúc nào không tranh giành. Tranh giành tài nguyên với đồng loại, tranh giành thời gian với thiên đạo.
Giống như Tống Tiềm Cơ, đem toàn bộ thời gian đều tiêu tốn vào việc tạo phúc cho Thiên Cừ, trả giá và hồi báo nhất định không tương xứng.
Đợi đến khi Thiên Cừ mưa thuận gió hoà, người người an cư lạc nghiệp, mọi người đều cảm thấy rằng đó là lẽ đuơng nhiên, vậy thì sau đó bọn họ sẽ lại càng kỳ vọng, càng đòi hỏi nhiều hơn.
Dục vọng của con người vĩnh viễn không có điểm dừng, có gian nhà tranh liền muốn có nhà ngói, có nhà ngói rồi lại muốn có toà đại trạch rộng lớn.
Có đại trạch rồi lại trách móc vì sao người ta lại có bảo mã hương xa.
Đến lúc đấy, tiên quan vô pháp thoả mãn dục vọng của tất cả mọi người, phàm nhân ngược lại sẽ sinh lòng oán hận, trách ngươi vì sao lại không chịu cho bọn họ.
Tống Tiềm Cơ vừa bị chậm trễ trên con đường tu đạo, lại phải trả giá hết thảy vì Thiên Cừ, thật sự đáng giá sao?
Con đường này chưa ai từng đi, thật sự sẽ thông sao?
Lưu thợ mộc đứng dậy, phủi bỏ bụi trên đầu gối.
Mặt trời lặn về hướng tây, ánh hoàng hôn đỏ vàng chiếu lên chồng thóc cao cao. Trong gió thổi tới hương thơm của thóc khô, thổi tan những giọt mồ hôi đang chảy, nương tử lau mồ hôi giúp trượng phu, hài tử bưng nước cho mẫu thân, mặc dù bận rộn vất vả nhưng lại hoà thuận vui vẻ, trên mặt mỗi người, nụ cười luôn nở trên môi.
Nụ cười này quá giống nhau, lại quá chói mắt.
Vệ Bình cuối cùng cũng hỏi câu kia:
“Nếu có một ngày, thứ các ngươi muốn, Tống tiên quan lại không thể cho thì sao?”
“A?”
Lưu thợ mộc nghe không hiểu.
Vệ Bình lặp lại một lần.
Hắn rất muốn biết, đến khi Tống Tiềm Cơ không cho nữa thì có phải sẽ mất đi sự thờ phụng, mất đi tín ngưỡng, mất đi tất cả không.
“Tống tiên quan trước nay chưa từng cho chúng ta thứ gì cả”
Nụ cười của Lưu thợ mộc nhạt đi, sắc mặt nghiêm túc.
Tàn dương chiếu đến, khiến màu da ngăm đen của hắn, những vết nhăn do cuộc sống khắc khổ lưu lại càng như được khắc sâu hơn.
Hắn nói với Vệ Bình:
“Ngươi nhìn dòng sông bên này, nhìn con đường bên kia mà xem, chúng không phải do Tống tiên quan phất tay áo biến ra, mà là do mỗi một người trong thôn ta cõng từng sọt một, đào tửng xẻng một, dùng hai tay mình tạo ra! Nữ nhân ở nhà làm cơm, nam nhân ra ngoài làm việc. Phụ thân hết sức rồi thì còn có nhi tử, mỗi nhà mỗi hộ đều như vậy. Thiên Cừ chúng ta cũng từng giàu có, tổ tiên chúng ta trước đây cũng vừa làm ruộng vừa đọc sách, bọn ta chỉ muốn sống một cuộc sống như con người mà thôi!
Ngày đầu tiên Tống tiên quan tới đây, nói với chúng ta không được phép quỳ, không được lễ bái thần miếu, ngài ấy còn nói, sẽ không đáp ứng bất kì nguyện vọng nào của chúng ta”
Hắn quay đầu, nhìn về phía Thiên Thành dưới ánh chiều tà:
“Mọi người bái ngài ấy, không phải vì để cầu tài cầu vật, cầu ngài ấy ban cho, mà chỉ cầu ngài ấy sống lâu trăm tuổi, khoẻ mạnh an khang”
Tiểu Hổ cùng với bạn của mình chạy nhảy vui đùa bên đống thóc, Lưu thợ mộc nhìn qua, tựa như tỉnh mộng mà vừa cười vừa mắng chạy qua ôm lấy nhi tử.
Để lại Vệ Bình như bị sét đánh, đứng như trời trồng:
“Chỉ cầu ngài ấy sống lâu trăm tuổi, khoẻ mạnh an khang….”
Gió tây thổi tung tà áo hắn, một đường thổi hắn tới Hoa Vi Tông lúc ngày xuân.
Lúc ấy Đăng Văn đại hội mới kết thúc, hắn cầm theo bản sao của Anh Hùng Thiếp và Trích Tinh kỳ phổ tới sòng bạc nô nức tiếng người, ngẩng đầu nhìn thấy hai lựa chọn ‘Thư Thánh’ hoặc ‘Kỳ Quỷ’, phảng phất như nhìn thấy hai tử lộ đều dẫn tới cùng một nơi.
Rút kiếm nhìn quanh chỉ thấy mờ mịt, bởi vậy hắn cao giọng hô, đặt cược rất lớn.
Hoá ra ván cược cả vạn kim kia, hắn đã cược thắng.
Vệ Bình lẩm bẩm:
“Con đường thứ ba, có con đường thứ ba rồi!”
Cách đó không xa, có hai bóng người đang đến gần.
“Chính là hắn? Ngươi chắc không?’
Kỷ Thần hỏi.
Mạnh Hà Trạch hung hăng gật đầu.
Kỷ Thần chần chờ:
“Này không phải là một tên ngốc bị trúng tà sao? Chúng ta hai người đứng đầu Đăng Văn nhã hội, muốn tài phú có tài phú, muốn dung mạo có dung mạo, lại đi bắt nạt một tên ngốc thì hơi thiếu đạo đức nhỉ”