Bàn tay cầm khăn lụa của Vệ Bình khẽ run lên.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt xa lạ, khiếp sợ mà nhìn về phía Tống Tiềm Cơ.
Ngàn vạn người coi hắn là Thần minh, là Chúa cứu thế mà lễ bái, trong lòng ngàn vạn người đều có chữ ‘Tống’ này.
Nhưng trong lòng Tống Tiềm Cơ lại chẳng hề có một chữ ‘Tống’ này, không có hư danh cũng chẳng có quyền lực địa vị.
Trong lòng hắn chỉ có Thiên Cừ, chỉ có bách tính.
“Có đáng không?”
Vệ Bình nghe thấy thanh âm của chính mình có chút lạnh lùng.
“Đáng gì cơ?”
Tống Tiềm Cơ không hiểu.
Hắn thầm nghĩ, ta xuống núi hưởng thụ vui thú ruộng đồng, đào sông chẳng phải cũng vì trồng trọt sao? Đến lúc đấy cây còn chưa trồng xong mà tên đã viết ra rồi chẳng phải sẽ hổ thẹn biết bao.
“Không có gì”
Vệ Bình hồi phục lại nụ cười mỉm, thu dọn đống bát đĩa hỗn độn trên bàn.
Hắn tay chân nhanh nhẹn, miệng lại ngọt, còn dùng một khuôn mặt thiếu niên non nớt lại bình phàm, thêm vào biểu cảm đôi lúc đáng thương nữa, chưa tới nửa tháng, đã được lòng của mọi người từ xa đến gần, từ thân đến lạ.
Ngoại trừ Mạnh Hà Trạch ngoan cố phản kháng, kiên quyết không ăn đồ ăn do hắn làm, những người khác thích ăn ngọt ăn cay hay ăn chua, hắn đều nắm rõ hết.
Đương lúc Mạnh Hà Trạch tức giận đến mức sắp nghiến răng kèn kẹt, đập vỡ kiếm thì Kỷ Thần cuối cùng cũng đem theo đầu tóc rối như lông gà đến đưa tới một tin tức tốt.
“Ta xem một lượt trận pháp thu hình ảnh của cả bốn cổng thành, tìm ra hắn vào từ cổng thành phía tây, trên đường từng nói chuyện với vài tán tu. Ta thuận theo đầu mối này mà một đường lột kén kéo tơ, tra tiếp lên trên thì đúng thật là tra ra được vài thứ”
“Ngươi được đấy! Có bản lĩnh!”
“Không phải ta có bản lĩnh mà là có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ”
Kỷ Thần đập xuống bàn một xấp giấy lộn xộn.
“Hắn tới từ Phong Lẫm Thành, là một tên không học vấn không nghề nghiệp, là một tên côn đồ chuyên uống rượu đánh bạc, không có ai từng gặp qua bằng hữu thân nhân hắn”
Mạnh Hà Trạch không ghét bỏ hắn viết chữ xấu nữa, đem mỗi một chữ gắt gao ghi tạc vào đầu, sau đó vò nát giấy, tưởng tượng bản thân đang vò đầu Vệ Bình
“Ta thấy thân thế thê thảm bi ai đều là do hắn bịa ra lừa người thôi!”
“Người này rốt cuộc có chỗ nào không đúng?”
Kỷ Thần hỏi.
“Chỗ nào cũng không đúng!”
Mạnh Hà Trạch tỉ mỉ kể rõ ngọn nguồn.
Hắn vốn không kỳ vọng gì vào Kỷ Thần. Kỷ thiếu gia suy nghĩ không đủ chu toàn, lại còn ngốc nghếch nữa, đến bản thần còn cần phải được bảo hộ, muốn đối phó Vệ Bình thì cón kém chính hắn cả vạn lần.
Ai ngờ Kỷ thiếu gia so với hắn tưởng tượng còn hiểu chuyện hơn:
“Lúc ta còn ở nhà, thúc phụ, bá phụ đều cưới rất nhiều phu nhân, nạp rất nhiều thiếp, những phu nhân kia ở nhà cao cửa rộng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm liền thích tranh giành tình cảm, chèn ép người khác, thể hiện bản thân, tự tạo hiểu lầm, hòng muốn phu quân càng sủng ái mình hơn. Ngươi nghe giọng điệu, xem thủ đoạn giả vờ đáng thương vô tội kia của hắn, ngươi còn không hiểu sao?”
“Hiểu, hiểu gì?”
Mạnh Hà Trạch chớp chớp mắt.
Hai việc này thì có liên quan gì đến nhau?
Kỷ Thần ấn đầu hắn:
“Vệ Bình kia không phải tán tu, cũng không phải kiếm tu, hắn chính là oán phụ nơi khuê phòng!”
Tầng sương mù trước mắt Mạnh Hà Trạch cuối cùng cũng tản đi:
“Ta nói mà, sao cứ thấy sai sai, trước nay chưa từng gặp qua đối thủ như vậy! Có cách gì phá giải chiêu thức của hắn không?”
Sự xuất hiện của Vệ Bình khiến quan hệ giữa Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.
Mặc dù Mạnh Hà Trạch ngoài miệng thì không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng đã sớm coi Kỷ Thần là huynh đệ tốt, sẵn sằng hy sinh tính mạng vì nhau.
Kỷ Thần vỗ đùi:
“Chỉ nghe thấy đại danh Vệ Bình mà không thấy người, để ta gặp hắn đã, người ở bên cạnh trợ uy giúp ta!”
Mạnh Hà Trạch vỗ bảo kiểm:
“Được, loại trừ gian nịnh, trả lại sư huynh!”
……..
Hôm nay Vệ Bình đi cùng Lưu thợ mộc tới thôn Tiểu Lam, tới sân đập lúa để giúp đỡ mọi người.
Nửa năm cực nhọc, cuối cùng cũng tới lúc thu hoạch, tới vụ thu, già trẻ cả thôn đều tề tựu, không khí vui tươi như đón tết.
Vệ Bình ngộ tính cao, học hỏi nhanh, chỉ nhìn qua trong chốt lát mà đã có thể một mình dùng gậy đập lúa, tuốt hạt thóc ra. Còn chưa làm được bao lâu Lưu thợ mộc đã khen hắn làm việc chăm chỉ, tư thế thành thục.
Thiên phú học gì cũng hiểu dùng ở loại việc này, lòng Vệ Bình tự thấy buồn cười quá đỗi, còn cảm thấy có chút hoang đường.
Bất luận là ở nhà tu luyện, uống rượu ở hoa lâu hay là ra ngoài giết người kiếm tiền, hắn đều chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn tự tay làm việc nông.
Ai bảo Thiên Cừ nhiều bí ẩn như vậy, ai bảo hắn không thể tìm ra điểm mấu chốt của Tống Tiềm Cơ.
Vệ Trạm Dương nói sai rồi, không phải chỉ khi Mạnh Hà Trạch ở bên cạnh, Tống Tiềm Cơ mới được thêm một mạng.
Chỉ cần Tống Tiềm Cơ ở giữa đám đông, hắn liền có vô số cái mạng, bởi có vô số người đều trung thành, tận tâm với hắn, nguyện ý xả thân vì hắn.
Bận rộn việc nông cả nửa ngày trời khiến Vệ Bình nhanh chóng thân thiết với Lưu thợ mộc, đã đến trình độ có thể vỗ vai nhau.
Lúc này, lời hắn muốn hỏi mới có thể có được đáp án chân thực.
“Ta nghe nói, lúc Thiên Cừ đại hạn, Tống tiên quan từng dùng một loại công pháp có thể khiến cây khô nảy mầm?”
“Không sai! Tống tiên quan rất có bản lĩnh, có thể dùng linh lực của chính mình để nuôi dưỡng hạt giống, cây non, lúc ấy ngài ấy đi khắp Thiên Cừ, không ngủ không nghỉ, mỗi khi đến một nơi đều quỳ xuống như vậy mà thi triển pháp thuật”
Lưu thợ mộc quỳ một gối, làm ra tư thế năm ngón tay chụp xuống.
“Nửa đêm nửa hôm mà còn có người thấy ngài ấy vẫn đang ở trên ruộng đấy”