Điểm tâm Vệ Bình tự tay làm không chỉ tặng cho đội phát gà Thiên Cừ mà Tư nông Lưu thợ mộc, Tư công Thiết Tam Ngưu, đội trưởng đội thi công, trưởng thôn chỗ sân đập lúa đều được tặng cho một hộp thức ăn khắc hoa xinh xắn.
Vừa ấn nắp hộp, ba tầng trong ngoài liền tự động mở ra, tựa như đóa hoa sen nở rộ, lộ ra chiếc bánh hình cánh hoa màu sắc tươi đẹp, hương thơm ngọt ngào.
Thiên Cừ lạc hậu, giản dị, rất ít người từng gặp qua thứ đồ có bề ngoài tinh xảo, ngầm mang huyền cơ như vậy, không khỏi tấm tắc khen lạ.
Có thể được ăn đồ ăn do quản gia Vệ tiên sư bên người Tống tiên quan tự tay làm, không chỉ được thoả mãn về ham muốn ăn uống mà còn là một niềm vinh quang đặc biệt.
Thiết Tam Ngưu ăn cơm xong, ngồi xổm bên bờ mương hóng gió mà thất thần, hắn lấy tẩu thuốc trong ngực ra.
Vệ Bình nhập gia tuỳ tục, cũng vén áo ngồi xổm bên cạnh hắn, còn cúi đầu lại gần châm lửa cho hắn.
Thiết Tam Ngưu bị doạ sợ đến mức suýt nữa đánh rơi tẩu thuốc:
“Tiên sư, không cần phải làm vậy đâu”
“Ta mới tới Thiên Cừ, không hiểu nhân tình thế thái, chuyện đường sông cái gì cũng không hiểu, phải học hỏi mọi người nhiều hơn”
Vệ Bình cười hỏi.
“Ta nghe nói bản vẽ đường sông đều là ngài vẽ? Ta có thể xem không?”
Thiết Tam Ngưu vội vàng đáp ứng.
Vệ Bình cầm bản vẽ, hỏi mấy vấn đề như làm sao để khống chế lượng nước, làm sao để chống lũ, dẫn nước, trong lúc nghiêm túc lắng nghe còn xưng huynh gọi đệ với đối phương.
Cuối cùng hắn tựa như vô tình mà hỏi:
“Hướng đi của bảy con sông này là do Tống tiên sinh yêu cầu sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi, hướng đi này ta thấy trước mắt là hợp lí nhất. như vậy công hiệu của thuỷ đạo mới có thể phát huy. Thiên Cừ đất rộng, nhiều cát bụi, không chỉ phải giải quyết việc tưới tiêu mà còn phải dẫn nước, lọc cát, bảo đảm dòng nước được sạch trong, đây là thiết kế tối ưu nhất mà ta chọn ra từ nhiều phương án khác nhau. Tống tiên quan xem qua cũng chỉ gật đầu thôi”
Vệ Bình ngẩn ra, bất động thanh sắc mà đánh giá biểu tình của đối phương.
Hắn không hề nói dối
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Tống Tiềm Cơ không có ý định xây dựng rầm rộ chỉ để tăng khí vận cho mình, mà chỉ muốn khơi sông dẫn nước, tưới tiêu ngàn mương, tạo phúc cho muôn dân.
Hắn chợt cười rộ:
“Ta còn tưởng rằng chỉ vì muốn cầu may! Đợi đến khi dựa theo bản vẽ mà xây xong, đường sông đầy nước, tu sĩ ngự kiếm hoặc cưỡi pháp khí bay qua trên trời, Thiên Cừ không có lầu cao, đồng bằng bình nguyên mênh mông vô bờ, chỉ có thể nhìn thấy bảy con sông tạo thành một chữ ‘Tống’ này. Thiên địa rộng lớn, hoang vu mênh mông như một tấm giấy, nước sông mãnh liệt lại như mực, như vậy mới có thể chứng minh địa vị có một không hai của Tống tiên quan ở Thiên Cừ, nắm giữ hết thảy quyền lực”
“Chữ ‘Tống’ sao? Để ta xem xem… Ồ, đúng là giống chữ ‘Tống’ này! Ngươi không nói ta còn không phát giác ra đâu haha! Vẫn là lão huynh ngươi nhãn lực cao!”
Thiết Tam Ngưu kích động gọi Lưu thợ mộc:
“Lão Lưu, mau tới đây! Có phát hiện mới này, là Vệ quản gia nhìn ra đấy!”
Không lâu sau, công nhân cũng buông bát cơm xuống, truyền tay nhau bản vẽ, từng tiếng kinh hô vang lên giữa đám người:
“Đúng là càng nhìn càng giống chữ ‘Tống’!”
“Đây là ý trời”
Hắn có trực giác mẫn cảm đối với không gian, hình khối, cấu trúc chữ, không thì Thư Thánh cũng không nhìn trúng hắn, hắn cũng sẽ không vạch trần được ‘Gian thương phù’ lúc ở Hiệu cầm đồ Hắc điếm kia
Tống Tiềm Cơ vô tình vô tâm mà lại đạt được kết quả như vậy, hay phải nói chính là do vận mệnh sắp đặt, vân may ưu ái?
Người Thiên Cừ đều nói đây là là ‘điềm lành’, về nhà lập tức lễ bái tượng khắc thu nhỏ của tiên quan.
Chỉ mỗi mình Mạnh Hà Trạch là vô cùng khinh thường:
“Vệ Bình, ngươi tâm tư không đơn thuần, cố tình gò ép, cứ tưởng như vậy là sẽ lấy lòng được Tống sư huynh sao? Sư huynh ta là chính nhân quân tử cương trực, trước nay chưa từng thích đao to búa lớn, làm mấy trò giả tạo này”
Nếu Vệ Bình là nữ tu, Mạnh Hà Trạch thật sự muốn áp cái danh mê hoặc cám dỗ chủ nhân lên đầu hắn, sau lại ấn đầu hắn vào lu nước trồng sen cho thanh tỉnh ra.
Vệ Bình đang sắp xếp bàn ăn cho Tống Tiềm Cơ, nghe vậy tủi thân nhưng lại vẫn nâng mắt lên nhìn Mạnh Hà Trạch một cách ấm áp, mỉm cười với hắn:
“Sư huynh nặng lời rồi, Vệ Bình không dám”
Tống Tiềm Cơ nay ăn đồ ăn phương nam, hắn ăn cơm lúc nào cũng chuyên chú, sẽ không phân tâm để ý tới lời nói sắc bén của người khác.
Ba chiếc há cảo tôm trong suốt, ba cái chân gà sốt đậu đen thơm ngon đậm đà, ba viên xíu mại mềm dẻo, một đĩa cải ngồng luộc thanh mát, đi kèm với một nồi súp gà hầm suốt sáu tiếng với kỷ tử và nhân sâm, cuối cùng là bánh trà xanh phật thủ tươi mát chống ngán được làm từ lá trà xanh năm nay mới hái bên bờ linh tuyền của Đại Diễn Tông.
Trà cụ, bát đĩa được bày biện tinh tế, tạo nên hình ảnh đoá hoa diễm lệ. Tống Tiềm Cơ ăn hết sạch.
Vệ Bình phớt lờ ánh mắt phẫn nộ của Mạnh Hà Trạch, hắn tiếp tục nói:
“Tống tiên sinh, ta nghe nói huynh lấy được Thất Tuyệt Cầm từ chỗ Cầm Tiên, đợi khi nào xây sửa đường sông xong, huynh đưa ta đi hóng gió một vòng nhé, ta muốn từ trên trời nhìn xuống chữ ‘Tống’ này xem sẽ uy phong như thế nào?”
Tống Tiềm Cơ lau sạch ngón tay, trực giác cảm thấy ngữ khí của đối phương có chút quái dị, tựa như đời trước hắn đã từng nghe thấy ở đâu đấy.
Hắn vẫn là nghiêm túc mà sửa lời đối phương:
“Thiên Cừ sẽ không phải vĩnh viễn không có lầu cao, không phải vĩnh viễn chỉ có hoàng thổ và gió cát. Về sau ngự kiếm nhìn xuống từ trên trời, có lẽ sẽ thấy xuân đến cây cối ngát xanh, liễu rủ bên cầu, thu đến lá vàng lá đỏ xen lẫn nhau, ruộng đồng một màu vàng ươm, đông đến bạt ngàn tuyết trắng, tinh khiết vô ngần.
Chứ không phải giống như ngươi nói, tứ phía mênh mang, chỉ có một chữ ‘Tống’ kia. Nếu đường sông xây xong rồi mà Thiên Cừ vẫn chẳng có gì, tên của ta lẻ loi viết giữa thiên địa thì có ý nghĩa gì?”