Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172. Điểm Tâm Ngon

Chương 172. Điểm tâm ngon
Chương 172. Điểm tâm ngon

“Tên tiểu tử kia xuất hiện trong Thiên Thành từ khi nào? Ai nhìn thấy hắn đầu tiên? Hắn từ hướng nào vào thành? Có người nào đi cùng hắn không?’

Mạnh Hà Trạch chạy thẳng tới chiếc bàn dài dùng để đăng kí phía ở bên ngoài phủ tiên quan, leng keng một tiếng, trường kiếm đập xuống trước mặt Khâu Đại Thành và Từ Khán Sơn, hắn hỏi mười mấy câu liên tiếp.

Hắn càng nghĩ càng thấy bực mình. Lúc hắn đi, Tống sư huynh tự tay tặng kiếm cho hắn, phong quang đến mức nào chứ. Vậy mà lúc hắn về, tự nhiên lại nhảy đâu ra một tên Vệ Bình, cướp mất hết nổi bật của hắn.

Hai người Từ, Khán hỏi gì cũng không biết. Mạnh Hà Trạch đi qua đi lại, trong đầu chợt xẹt qua một ý nghĩ:

“Kỷ Thần nhất định biết, để ta đi tìm hắn!’

Kỷ Thần phụ trách đại trận của Thiên Cừ, thiết lập pháp khí thu lại hình ảnh ở bốn cổng của Thiên Thành, có thể truy ngược lại hình ảnh cổng thành trong vòng một tháng trở lại đây, xem được người qua lại vô cùng rõ ràng. Bởi cư dân mới tới Thiên Cừ càng ngày càng nhiều, ngư long hỗn tạp nên mới phải dùng đến chiêu này.

“Ngươi cảm thấy tiểu tử kia có vấn đề gì sao?”

Từ Khán Sơn hỏi.

Thần sắc Mạnh Hà Trạch hung ác:

“Hắn tên là Vệ Bình, rất có khả năng lai lịch không đúng, ta sẽ kiểm tra. Lúc ta không ở đây, các ngươi cẩn thận chút!”

Từ Khán Sơn nghĩ thầm không phải do ngươi tự mình mang người vào sao, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cảnh giác mà gật đầu:

“Được”

Khâu Đại Thành đáp:

“Yên tâm đi Mạnh sư huynh, nơi đây là Quận Thiên Cừ, là địa bàn của chúng ta, hắn không tạo nổi sóng gió gì đâu!”

Chức vụ đại quản gia của Tống Viện cạnh tranh vô cùng gay gắt, người tham gia ứng tuyển mỗi người đều có kỹ năng riêng.

Vệ Bình có thể thuận lợi được chọn, bản lĩnh tự thân chỉ chiếm một nửa, một nửa còn lại là nhờ phúc của Mạnh Hà Trạch.

Dù sao trước khi Vệ Bình tới, Tống Tiềm Cơ đã phải ăn quá nhiều mỳ rồi.

Số sợi mì hắn từng ăn chắc phải quây đủ cả trăm vòng Quận Thiên Cừ mất.

Tống Tiềm Cơ vốn đã tích cốc nhưng lại bị Mạnh Hà Trạch làm cho có cái tật xấu cứ phải ăn cơm.

Vệ Bình tới đây khiến Tống Tiềm Cơ cảm thấy cơm trắng rau xào là niềm vui sướng mộc mạc, chân chất nhất. ‘Thiên Cừ Cửu Cung’ (mâm cơm chín món của Thiên Cừ) mới là loại ẩm thực lành mạnh nhất.

Đợi đến khi đối phương quay lại, hắn chủ động buông cuốc xuống mà lên tiếng chào hỏi:

“Đã quen thuộc nơi đây chưa?”

Vệ Bình ngẩng đầu lên, khiếp đảm mà liếc hắn một cái.

Tống Tiềm Cơ cau mày, bước nhanh lên phía trước, vươn tay ra chỉ vào cổ đối phương:

“Ngươi làm sao vậy?”

Xuất môn một chuyến, không chỉ bị thương da thịt mà y phục cũng hỗn loạn rách nát.

Vệ Bình sờ sờ vết xanh tím trên cổ, tựa như mới tỉnh mộng mà “A” lên một tiếng, thấp giọng nói:

“Mạnh huynh không phải cố ý đâu!”

Tống Tiềm Cơ ngẩn người:

“Ngươi nói Mạnh Hà Trạch làm ngươi bị thương?”

Sao có thể? Tiểu Mạnh không phải người như vậy.

“Chỉ là lúc đùa nhau sức lực có hơi lớn chút thôi’

Vệ Bình kiên cường mỉm cười.

Tống Tiềm Cơ đổi chủ đề:

“Ồ, Tiểu Mạnh đã dẫn ngươi đi làm quen tu sĩ của Thiên Cừ chưa?”

“Còn chưa quen thuộc lắm”

Đôi mắt Vệ Bình chuyển động, thanh âm càng thấp hơn, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Bao nhiêu người muốn tới ở bên tiên quan lại không có cơ hội, ta mới đến lại có vinh dự này, chẳng thể trách bọn họ không thích ta”

Trong lòng Tống Tiềm Cơ nổi lên một loại cảm giác kỳ quái, tựa như loại ngôn ngữ luận điệu này hắn trước nay chưa từng nghe qua ở nơi khác.

Vệ Bình này quá nhát gan, nhát gan đến mức chẳng có chút khí chất nào của Chúa Cứu Thế cả.

Vệ Chân Ngọc cho dù giai đoạn đầu giấu tài, âm thầm nhặt của hời nhưng cũng là thiên mệnh chi tử, tuỳ hứng tiêu sái, phóng khoáng bất kham, sao có thể cam nguyện ở dưới người khác, làm một tôi tớ ăn nói khép nép như vậy chứ?

Vệ Bình cũng thầm nghĩ, Tống Tiềm Cơ này không khỏi quá phổ thông đi.

Nào có tiên quan chỉ đi trồng trọt, tưới hoa mà lại có được hết thảy như hắn? Hắn ẩn giấu quá sâu.

“Không sao”

Tống Tiềm Cơ an ủi tiểu quản gia đáng thương.

“Ngày mai ngươi theo ta ra ngoài một vòng, mọi người đều sẽ quen ngươi, rồi sẽ tiếp nhận ngươi thôi”

Thiên Cừ nhân khẩu ngày càng tăng, công vụ cũng dần nặng nề hơn, nhưng Tống Tiềm Cơ chỉ thích trồng trọt, hắn quyết định trước hết để đối phương tham dự vào việc trông coi xây dựng đường sông, chậm rãi mài giũa, dần dần đảm nhiệm những công việc quan trọng.

Vệ Bình vô cùng cảm động:

“Đa tạ Tống sư huynh, ta nhất định sẽ hầu hạ sư huynh cho thật tốt”

“Ngươi không phải tới đây để hầu hạ ta”

Tống Tiềm Cơ cười cười.

Hắn vừa cười lên là gió thu lạnh lẽo cũng trở thành xuân phong ấm áp, Vệ Bình không kìm được mà nhắm mắt lại trong phút chốc.

Ánh mặt trời quá chói mắt.

……..

Cuối thu mát mẻ, đồng ruộng ánh sắc hoàng kim.

Tiếng hô hào bên sông rung trời, công nhân để trần cánh tay, tay cầm xẻng, mồ hôi xuôi xuống ngực. Chỉ cần có người cất tiếng ca, tiếng hát liền đồng thang vang lên, náo nhiệt vô cùng.

Vệ Bình đi dọc bờ sông, cảm giác cực độ khó hiểu.

Vì sao bọn họ làm công việc nặng nhọc mà lại vui vẻ như vậy? Không chỉ vui vẻ mà còn bán mạng, làm việc vô cùng nghiêm túc, hăng say.

Chẳng lẽ Tống Tiềm Cơ thật sự biết tà thuật có thể khống chế nhân tâm sao?

Từng bí ẩn lần lượt hiện lên, quay cuồng trong tâm trí hắn.

Hắn từng đi qua ngàn sơn vạn thuỷ nơi nhân gian, trước nay chưa từng thấy qua nơi nào giống như Quận Thiên Cừ.

Mà Vệ Bình lại thích trò chơi giải đố.

Hắn cầm theo hộp cơm đi vào lán cỏ, đưa cho đội phát gà Thiên Cừ.

“Chào tiên tử, tại hạ tên là Vệ Bình, là quản gia mới tới, nơi này có việc gì ta có thể giúp không?”

Chu Tiểu Vân nhận lấy hộp cơm:

“Không cần khách sáo, ta là Chu Tiểu Vân, nàng ấy là Kỷ Tinh. Tạm thời không có việc gì cần dùng đến người, ngươi cứ đi cùng với Tống sư huynh là được”

Vệ Bình chẳng chút để tâm lời từ chối uyển chuyển này, hắn quy củ hành lễ cáo từ:

“Tiên tử nếu có việc gì thì lúc nào cũng có thể gọi ta”

Kỷ Tinh nhìn theo bóng lưng của Vệ Bình, tấm tắc kêu lạ:

“Ca ca của ta thì ngốc nghếch, Mạnh sư huynh khí thế càng ngày càng hung hăng, Tống sư huynh thì cao không thể với, không biết có phải ông trời thương xót ta nên mới đưa tới một Tiểu Vệ Bình vừa ngoan vừa dịu dàng như vậy không, ngày nào hắn cũng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tống sư huynh, cứ như một chú chó nhỏ giầm mưa, chỉ đợi Tống sư huynh quay lại liếc mắt nhìn một cái, nhìn vào mà khiến người ta đau lòng thay!”

Từ Khán Sơn che miệng mơ hồ nói:

“Đừng có bùng phát tình mẫu tử nữa, Mạnh sư huynh đã nói rồi, tiểu tử kia khả năng có vấn đề!”

Chu Tiểu Vân cười lạnh:

“Vậy bánh ngọt điểm tâm hắn đưa ngươi đừng có mà ăn nữa”

Kỷ Tinh cầm lên một miếng bánh:

“Có thể làm ra một chiếc bánh hợp ý, ngon miệng như vậy, hắn nhất định không phải là người xấu”

Khâu Đại Thành ăn đến mức không muốn ngẩng đầu lên:

“Bánh phải ăn, người cũng phải đề phòng, không xung đột!”

Hết chương 172.
Bình Luận (0)
Comment