Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171. Lai Lịch Thế Nào (2)

Chương 171. Lai lịch thế nào (2)
Chương 171. Lai lịch thế nào (2)

Hai mắt Mạnh Hà Trạch như sắp rớt ra ngoài:

“Cái này….”

Không phải chứ, chỉ là tùy tiện ở trên phố bắt lấy một người liền bắt được một vị đầu bếp sao?

Ta chỉ bảo ngươi làm một bát mì, vậy mà ngươi làm ra những gì đây?

Mạnh Hà Trạch:

“Ngươi làm những món này bằng cách nào vậy?”

Vệ Bình nói một cách tự nhiên:

“Hộp với bát đĩa tự ta mang theo, rau dưa thì có sẵn trong viện, chúng thật tươi mới”

Tống Tiềm Cơ hiếu kỳ hỏi:

“Người còn tự mang theo những gì nữa vậy?”

“Hai mươi loại gia vị, ba mươi loại hoa mầm, bốn mươi loại hạt giống, la bàn thước dây, kéo cắt tỉa cành cao cùng gần năm mươi loại công cụ. Bản lĩnh cao siêu gì đó thì ta không có, chỉ là đối nội hiểu chút quét nhà tưới nước hút bụi, xào rau nấu canh, trồng hoa cỏ, giặt giũ may vá, sửa mái ngói, nuôi gà, đối ngoại hiểu chút lễ nghi, địa chất khí hậu, mở núi xây cầu…”

Phần phía sau Mạnh Hà Trạch đã nghe không rõ nữa.

Hắn cảm thấy từng đợt choáng váng, không đứng vững được.

May mắn được Tống Tiềm Cơ đỡ lấy.

Mạnh Hà Trạch nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngươt thật đúng là có chuẩn bị mà tới”

Tống Tiềm Cơ vẫn như trước không tỏ rõ thái độ, chỉ ở đó suy tư.

Vệ Bình thấy vậy liền thu lại nụ cười, khẽ cau mày, ánh mắt chuyển động, nháy mắt đã tràn ngập hai hàng nước mắt:

“Ta gặp đại nản, đã nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục tu luyện. Tống sư huynh nếu không thu nhận ta, ta chỉ có thể lưu lạc nơi chân trời góc bể, không biết sẽ chết ở nơi nào…”

Mạnh Hà Trạch tức giận nói:

“Ta cảnh cáo ngươi, đừng tiếp tục than vãn nữa, sư huynh ta nổi danh với ý chí sắt đá, hắn sẽ không chấp nhận thủ đoạn của ngươi đâu”

Tống Tiềm Cơ cầm lấy đôi đũa, bắt đầu dùng bữa.

Hắn ăn thật chậm, mỗi một miếng đều nghiêm túc nhai nuốt.

Đồ ăn có chủng loại đa dạng, khẩu phần nhỏ, bày biện tinh xảo, không đến mức lãng phí.

Chờ hắn buông đũa xuống, Mạnh Hà Trạch theo thói quen muốn đưa lên một chiếc khăn lụa nhưng lại bị Vệ Bình nhanh chân giành trước một bước.

Khăn lông ấm áp lau sạch khóe miệng và kẽ tay Tống Tiềm Cơ.

Vệ Bình nhìn chằm chằm đôi tay kia.

Tống Tiềm Cơ không chỉ có khuôn mặt đẹp giống như một chiếc vương miện bằng  ngọc mà năm ngón tay trắng nõn của hắn cũng như được điêu khắc từ ngọc thạch, khớp xương như lõi trúc, móng tay được phủ một lớp hồng nhạt. Bất luận kẻ nào nhìn vào cũng rất khó mà tin tưởng đây là đôi tay dùng để trồng trọt.

Nó trời sinh nên để cầm quân cờ, cầm bút lông hoặc là cầm kiếm.

Vệ Bình nhẹ nhàng chớp mắt.

Âm thanh của người khách trong đêm mưa lại lần nữa vang lên:

“Chưa từng có người nào chính mắt nhìn thấy Tống Tiềm Cơ ra tay. Cho nên hắn tu luyện công pháp gì, có sát chiêu gì, căn bản không ai biết được”

Sau khi dùng khăn lông ướt lau tay, lại có một khăn lụa khô ráo được đưa tới. Vệ Bình cười hỏi:

“Tống tiên quan, còn muốn ăn gì không? Ta còn biết làm năm mươi loại điểm tâm, ngươi thích ăn ngọt hay là mặn?”

Tống Tiềm Cơ nằm trên ghế dựa, lười biếng híp mắt phơi nắng, giống như con mèo không xương vừa được ăn uống no đủ vậy:

“Kêu tiên quan nghe có vẻ xa cách quá, không bằng ngươi cũng giống tiểu Mạnh bọn họ, gọi ta một tiếng-----”

Mạnh Hà Trạch biết đại sự đã xong, liền vội ngắt lời:

“Chúng ta gọi sư huynh là bởi vì thói quen khi ở Hoa Vi Tông, Vệ đạo hữu vừa mới tới, như thế nào có thể gọi sư huynh được? Ta cũng không thể gọi hắn là sư đệ được”

Tống Tiềm Cơ ngẩn ra. Mạnh Hà Trạch hôm nay làm sao vậy? Ngày thường có bao giờ quan tâm những chuyện này đâu.

Không đợi hắn nghĩ lại, Vệ Bình lập tức tiếp lời:

“Không có vấn đề gì. Gọi là tiên quan thì quá xa cách nhưng gọi là sư huynh thì lại quá mức thân cận, không bằng ta gọi một tiếng tiên sinh đi”

Hắn cười cười:

“Tống tiên sinh”

Các xưng hô này trang nghiêm và đàng hoàng, nhưng không hiểu sao từ trong miệng hắn phát ra, Mạnh Hà Trạch lại cảm nhận thấy vài phần ý vị thân mật, bỡn cợt, khiến hắn tức giận đến mức nắm chặt nắm tay.

Tống Tiềm Cơ lại như không hề có cảm giác gì:

“Tùy ngươi. Hôm nay vừa tới, để tiểu Mạnh đưa người đi dạo xung quanh. Tiểu Mạnh, chiếu cố sư đệ mới tới một chút nhé”

“Vâng”. Mạnh Hà Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.

Hắn choàng tay qua bả vai Vệ Bình. Hai người giống như hảo huynh đệ sóng vai rời đi.

Mời vừa ra cửa sau của phủ tiên quan, sắc mắt Mạnh Hà Trạch lập tức thay đổi, tay trái nắm lấy cổ áo Vệ Bình, đẩy hắn vào tường, tay phải cầm theo trường kiếm đặt ngang cổ đối phương:

“Ngươi chơi ta có phải không? Ngươi mới nói với ta chỉ biết một chút?”

Hắn ra tay nhanh, lực đạo lại mạnh. Hai chân Vệ Bình cơ hồ bị nhấc khỏi mặt đất, hầu kết bị vỏ kiếm lạnh băng chặn ngang, nhưng hắn lại không tức giận chút nào mà chỉ cười hì hì nắm lấy tay cầm kiếm của Mạnh Hà Trạch:

“Nấu mì, xác thực ta chỉ biết một chút. Nhưng nấu ăn, ta lại biết khá nhiều”

Cả người Mạnh Hà Trạch chấn động, hất văng tay đối phương ra. Hắn kịch liệt thở dốc, giống như một đầu dã thú đang tức giận, từ kẽ răng phát ra mấy lời cảnh cáo, nhét vào trong tai đối phương:

“Ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, ta chỉ cần tra một chút liền rõ ràng, ngươi tốt nhất đừng để cho ta nắm được nhược điểm gì, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi đâu”

Vệ Bình chỉ cười cười, không để bụng mà sờ sờ lỗ tai.

Hai mắt Mạnh Hà Trạch đỏ sậm lên, cuối cùng trừng mắt với hắn một cái rồi phất tay áo rời đi.

Vệ Bình hướng theo bóng dáng hắn mà hành lễ, lớn tiếng nói:

“Mạnh huynh đi mạnh khỏe”

Dứt lời hắn liền xoay người đi vào trong phủ. Rõ ràng Mạnh Hà Trạch chỉ dẫn hắn đi qua một lần mà giờ lại đi giống như rất quen thuộc đường lối nơi đây:

“Quận Thiên Cừ, Tống Tiềm Cơ, ai dà, thật thú vị”

Trong Tống viện, Tống Tiềm Cơ vỗ nhẹ tay vịn của ghế dựa, lẩm bẩm:

“Vệ Bình, là chữ Vệ nào nhỉ?”

Hết chương 171.
Bình Luận (0)
Comment