“Chúng ta đi vào kiểu gì?”. Vệ Bình chỉ đoàn người tấp nập trước cửa phủ tiên quan.
Mạnh Hà Trạch vỗ ngực nói:
“Đi cửa sau, theo sát ta là được”
Vệ Bình vừa đi vừa tán thưởng:
“Vị sư huynh này, ngài nhất định là thường xuyên ở bên cạnh Tống tiên quan, là người được hắn tín nhiệm nhất”
Lời này khiến trong lòng Mạnh Hà Trạch cảm thấy vô cùng thoải mái, so với việc người khác khen kiếm pháp của hắn còn vui vẻ hơn nhiều.
Thiếu niên đón ánh mặt trời, tươi cười để lộ ra tám chiếc răng trắng đều nhau, tràn đầy tự tin mà nói:
“Ta cùng với Tống sư huynh quen biết nhau từ thuở hàn vi, cùng nhau trải qua sinh tử, tình nghĩa huynh đệ bền chặt, không ai có thể so sánh được. Đúng rồi, ta gọi là Mạnh Hà Trạch”
Vệ Bình cúi đầu cười nói:
“Ta biết”
Mạnh Hà Trạch, kiếm tu, Trúc Cơ kỳ, Khôi thủ Võ thí Đăng Văn nhã hội, thống lĩnh đội săn bắn Thiên Cừ.
Những lời cảnh báo của vị khách trong đêm mưa kia chợt lóe lên ở trong đầu hắn, giống như một đạo điện quang sáng ngời:
“Nếu so về chiến lực, kiếm pháp của Mạnh Hà Trạch không bằng được ngươi, nhưng nếu vào thời điểm ám sát Tống Tiềm Cơ, chỉ cần có Mạnh Hà Trạch ở bên người hắn, hắn liền có thêm một cái mạng”
So với bên ngoài ồn ào tấp nập, Tống viện lại hẻo lánh và yên tĩnh.
Chưa tiến vào cửa son đã ngửi được mùi hương hoa ngào ngạt.
Dáng người Vệ Bình ngay ngắn, nhưng đầu lại cúi thấp xuống, ánh mắt chỉ nhìn chằm chắm xuống dưới chân, không nhìn ngó loạn xạ khắp nơi, khiến cho Mạnh Hà Trạch cảm thấy hài lòng:
“Tống sư huynh, ta mang tới một người. Ngươi xem hắn có phù hợp làm Đại quản gia không. Hắn gọi là Vệ Bình, Luyện khí kỳ….”
“Để ý dưới chân”. Một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên.
Mạnh Hà Trạch dừng bước, tránh khỏi mấy con giun mập mạp trên đường mòn.
Lúc này Vệ Bình mới ngẩng đầu lên. Đập vào mắt đầu tiên là một đôi giày vải mềm mại. Tu sĩ Tu Chân giới đa phần đều đeo Đạp Vân ngoa, vạt áo được thả xuống chạm đất nhằm che đi đôi giày.
Sau đó hắn nhìn thấy một vạt áo dính chút bùn đất, hình thức mộc mạc, không được thêu nhiều phù văn hay hoa văn. Điểm này càng khác biệt so với một tu sĩ có danh vọng.
Lại hướng lên trên là một bên mặt với đường cong sắc bén của Tống Tiềm Cơ.
Không như hắn dự đoán, Tống Tiềm Cơ có ngũ quan tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng. Tướng mạo như thế này vốn nên là của một người lãnh ngạo khó tiếp cận, nhưng ngược lại khí chất của Tống Tiềm Cơ lại hết sức ôn hòa, khuôn mặt mang theo nét tươi cười nhàn nhạt.
Vệ Bình không khỏi sửng sốt.
“Thật quen mắt, ta nhất định gặp qua hắn ở đâu rồi. Rốt cuộc là gặp ở nơi nào nhỉ?”
Hắn cố gắng suy nghĩ nhưng lại không nghĩ ra được.
Gió thu nhẹ thổi, lay động những bông hoa cúc.
Người nọ đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt từng con giun thả lại vào trong ruộng.
Vệ Bình nhìn mà ngạc nhiên.
Tống Tiềm Cơ ngước mắt, ánh nắng mặt trời trong veo đổ xuống làn mi cong và dày của hắn:
“Ngươi là tu sĩ, tại sao lại muốn đến Tống viện làm quản gia?”
“Thân thế của hắn thật thê thảm, hiện giờ không còn nơi nào để đi”. Mạnh Hà Trạch trả lời.
“Tiểu Mạnh, ta đang hỏi hắn”
Mạnh Hà Trạch tự biết lỡ lời:
“Vâng, sư huynh”
“Ta, ta nhà tan cửa nát, sư phụ thì qua đời, sư môn thì li tán, đạo lữ thì chạy trốn cùng người khác, nhân sinh cũng không có chí lớn gì”. Vệ Bình hoàn hồn, buột miệng thốt lên chuyện xưa đã từng kể qua cả trăm lần kia.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Không ổn”
Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, những người đang xếp hàng ngoài cửa kia ai biết có lai lịch thế nào, vệ Bình ít nhất cũng là do chính mình mang vào. Hắn đưa mắt ra hiệu với Vệ Bình:
“Tống sư huynh, trước cho hắn một cơ hội để thể hiện đi. Tiểu Vệ, đi vào bếp”
Ngươi bảo hắn đi vào bếp làm gì? Tống Tiềm Cơ cảm thấy khó hiểu. Mạnh Hà Trạch quấn lấy hắn kể chuyện:
“Tống sư huynh, lần này trở lại Hoa Vi Tông, ta có gặp được đám ngoại môn đệ tử mới đến….”
Vệ Bình nhân cơ hội đi vào bếp. Nhìn ngắm giàn hoa, nhìn xem khu đất trông rau, xem lu nước, nhìn những thứ mà người bình thường không nhìn thấy.
Trận pháp trong Tống viện cũng không tính là quá tinh vi, giống như bút tích của người mới học trận pháp vậy.
Nhưng trận cơ lại cực kỳ chắc chắn, sử đụng những tài liệu cũng hết sức trân quý, trận này mà phát ra sẽ có uy lực cực đại, một đòn có thể giết được cả Nguyên Anh kỳ.
“Khôi thủ Thư Họa thí Kỷ Thần tuy học phù không thành nhưng học trận pháp vậy mà lại là thiên tài, cho dù hắn không ở cạnh bên nhưng vẫn còn có trận pháp của hắn ở đây để bảo vệ Tống Tiềm Cơ”
Vệ Bình cảm thấy nhức đầu, xoa xoa phần tóc mái trên trán.
Tống Tiềm Cơ thật sự khó giết. Nhưng rõ ràng là tiền khó kiếm, phân khó ăn.
Trong khi hai người kia đang nói chuyện phiếm với nhau, Vệ Bình đã xách theo hộp đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp, Mạnh Hà Trạch đứng dậy đi pha trà hoa cúc:
“Tay nghề Vệ đạo hữu không bằng được ta, mong sư huynh chiếu cố thêm”
Ánh mắt Tống Tiềm Cơ liền tối sầm, ly trà cầm trong tay cũng không khỏi run lên nhè nhẹ.
“Mời sư huynh”. Vệ Bình nói.
Tống Tiềm Cơ thấy hộp đồ ăn được khắc hoa kia tổng cộng có ba tầng, mỗi một tầng được mở ra giống như đóa hoa sen nở rộ. Đôi tay Vệ Bình tung bay, chén sứ đĩa sứ liên tiếp được lấy ra.
Thịt xào ngó sen, Gà quay hạt dẻ, thịt kho tương, rau su su trộn, tôm rán vàng ươm…. Món nào cũng mang màu sắc tươi sáng, thơm nức mũi.
“Mứt hoa quả, hạt dưa, đậu phộng, trái cây thập cẩm, ba món lạnh, ba món nóng, chay mặn đủ cả, ta gọi nó là ‘Thiên Cừ cửu cung’”. Vệ Bình hơi khom người nói.