Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169. Biết Nấu Mì Không (2)

Chương 169. Biết nấu mì không (2)
Chương 169. Biết nấu mì không (2)

Bình nguyên Thiên Cừ mênh mông bát ngát, bầu trời đêm như một cái khung lớn bao phủ khắp nơi. Dải ngân hà giống như cầu vồng rơi xuống đường chân trời.

Những người thợ làm việc trên sông lúc này cũng đã kết thúc công việc và nghỉ ngơi, bên bờ sông liền trở nên yên tĩnh, chỉ có gió thu thét gào.

“Nơi này thật thoáng rộng, ánh trăng ở đây so với ở Hoa Vi Tông càng lớn hơn, càng có cảm giác gần người hơn”. Chu Tiểu Vân hỏi:

“Các ngươi thích nhất ánh trăng ở nơi nào?”

Ba cô nương sánh vai ngồi ở phía trên cành cây nhìn ngắm ánh trăng. Đây là một cây đại thụ với cành lá tươi tốt khó gặp trong phạm vi mười dặm quanh đây.

Bởi vì Chu Tiểu Vân và Kỷ Tình đều vừa ngồi vừa rung chân khiến cho nhánh cây bị lay động. Hà Thanh Thanh bắt buộc cũng phải rung theo.

Loại trải nghiệm này đối với nàng thật quá mới lạ.

Kỷ Tinh ngửa đầu:

“Ta thích nhất là buổi tối ngày đầu tiên đi tới Thiên Cừ, ta cùng với ca ca lên thuyền truy đuổi theo thuyền của các người, ánh trăng cũng một đường chạy cùng chúng ta”

Ánh trăng thì lúc nào cũng có.

Cả đời vô số lần ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhưng chân chính khiến cho người ta nhớ kỹ bất quá lại chỉ là mấy đêm ít ỏi.

“Hà cô nương, còn ngươi thì sao?”. Chu Tiểu Vân hỏi.

Hà Thanh Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Hẳn là thời điểm ở Hoa Vi Tông”

Nàng chợt nhớ tới Trần Hồng Chúc với chiếc váy đỏ tung bay.

Các nàng cũng coi như là cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau hưởng thụ làn gió ấm trong đêm xuân trước cửa Tống Viện.

Nghe nói đối phương đã Kết Đan, mi mắt Hà Thanh Thanh liền rũ xuống, không vấn đề gì, ta cũng sẽ sớm đuổi kịp thôi, ta sớm muộn gì cũng sẽ mạnh hơn nàng.

Kỷ Tinh vỗ tay:

“Ta biết rồi. Đó nhất định là đêm ngươi đạt được Khôi thủ Cầm thí, ánh trăng đêm đó tựa như ảo mộng, phải không?”

Hà Thanh Thanh không giải thích, chỉ cười nói:

“Ánh trăng đêm đó lạnh thật sự”

“Lạnh thế nào thì cũng qua rồi. Hiện tại ai nấy đều khen ngươi, ngươi thật sự là thoát thai hoán cốt đấy”

Hà Thanh Thanh lắc đầu:

“Có đôi khi người khác khen ngợi ngươi không phải thật sự cảm thấy ngươi tốt mà chỉ là làm như vậy đối với bọn họ sẽ có chỗ tốt. Trào phúng hay phê phán đều là một loại khống chế nhưng ca ngợi cùng thưởng thức đồng dạng cũng cần phải cảnh giác cao”

Nàng nghĩ, Tống Tiềm Cơ sẽ không dùng bất cứ loại thủ đoạn nào để đặt ra tiêu chuẩn, khống chế người khác, cho nên nữ hài tử Quận Thiên Cừ không rõ điều này.

Hai người này cũng không giống như những nữ tu khác ở Tiên Âm môn, sẽ luôn đem hai chữ tỷ muội treo ở miệng nhưng lại không thật tâm coi nhau như tỷ muội. Chu Tiểu Vân có tính cách hào sảng, giống như một vị tỷ tỷ. Còn Kỷ Tinh thì ngây thơ non nớt càng giống như một vị muội muội.

Giữa nữ tu với nhau nên giống như các nàng, phải biết chiếu cố, giúp đỡ lẫn nhau. Hà Thanh Thanh nhất thời có chút hâm mộ.

Kỷ Tinh bĩu môi:

“Vậy thì mệt lắm, làm một tu sĩ đã đủ mệt rồi lại còn thời khắc phải cảnh giác nữa sao? Ta đây có lẽ đầu thai nhầm rồi, ta không thích tu luyện, ta chỉ muốn làm một phàm nhân thôi”

“Trước giờ phàm nhân luôn có ước mong được tu tiên, ngươi đã được tiện nghi lại còn muốn khoe mẽ”. Chu Tiểu Vân cười mắng:

“Ta đã nhìn thấu, ngươi cùng với ca ca của ngươi đều giống nhau”

Kỷ Tinh bỗng nhiên lớn tiếng nói:

“Vì sao không thể tự mình lựa chọn con đường cho mình chứ? Nếu có một ngày, toàn bộ phàm nhân không còn bị khi dễ, có thể sống cuộc sống yên bình vui sướng qua ngày, Thiên Cừ như vậy mới chân chính là Thiên Cừ mà ta muốn”

Hà Thanh Thanh chỉ cười, lặng yên lắng nghe mà không nói gì. Dung nhan như một đóa phù dung mới nở của nàng dưới ánh trăng giống như sáng bừng lên.

Kỷ Tinh bị nụ cười mỹ lệ tuyệt đẹp của nàng làm cho rung động:

“Hà cô nương sẽ lưu lại đây chứ? Chúng ta mỗi ngày có thể cùng nhau chơi đùa. Vài ngày trước ta có nghe Tống sư huynh nói, hắn muốn chiêu mộ một đại quản gia, thay hắn xử lý việc vặt khác ngoài việc trồng trọt, tốt nhất là một vị tu sĩ….”

Chu Tiểu Vân mắng nhẹ:

“Hà cô nương là Đại sư tỷ của Tiên Âm môn, làm sao có thể tới Thiên Cừ xử lý việc vặt được chứ”

“Ta sẽ không lưu lại”. Hà Thanh Thanh bình tĩnh nói.

Bình yên ngắm trăng thật là tốt, cùng ăn đồ ăn vặt thật tốt, có tỷ muội bằng hữu cũng thật tốt, nhưng chỉ nhiêu đó thì chưa đủ.

Thiên Cừ không thể cho nàng được thứ nàng muốn.

……

Khi Mạnh Hà Trạch trở lại Thiên Cừ, lá vàng đã phủ kín đường phố Thiên Thành.

Bảo thuyền của Tiên Âm môn đã rời đi cách đây ít lâu, chỉ để lại truyền thuyết về thiên nữ Tiên Âm mỹ lệ.

Dọc đường đi, Mạnh Hà Trạch càng nghe càng thấy mờ mịt, rốt cuộc đi tới phủ tiên quan, nhìn thấy trước cửa có một đoàn người đang đứng xếp hàng, tạo thành một hàng dài uốn lượn vòng vèo mãi đến tận cuối phố.

Từ Khán Sơn cùng Khâu Đại Thành đang duy trì trật tự, cho mọi người đăng ký họ tên.

“Ta chỉ đi một chuyến đến Hoa Vi Tông, nhưng thế nào trong nhà lại thay đổi long trời lở đất như vậy. Đang có chuyện gì vậy?”. Mạnh Hà Trạch hỏi.

Từ Khán Sơn nói:

“Tống sư huynh muốn chiêu mộ một vị quản gia”

Khau Đại Thành tiếp lời:

“Điều kiện cũng thật phức tạp. Người này phải từ Luyện Khí kỳ trở lên nhưng phải dưới Kim Đan kỳ, phải có chí hướng bình thường, còn phải kiên nhẫn cẩn thận, ưu tiên những người hiểu nông cày. Thanh danh của Tống sư huynh lan xa, có vẻ như tán tu cả quận đều tới đây tham gia ứng tuyển vậy, làm cho chúng ta bận rộn cả sáng giờ không được nghỉ”

Mạnh Hà Trạch tự chỉ vào mình:

“Ta không được sao? Các ngươi vậy mà lại bỏ gần tìm xa”

Từ Khán Sơn vỗ vỗ bả vai hắn:

“Đây là ý tứ của Tống sư huynh. Ngươi thì bận rộn với đội đi săn. Kỷ Thần còn bận rộn tu sửa phòng hộ đại trận cho Thiên Cừ. Không nên đại tài tiểu dụng như vậy”

Mạnh Hà Trạch còn muốn nói tiếp, bỗng từ cách đó không xa vang lên một tiếng khóc, theo gió thu truyền tới.

Hai người Từ, Khâu không nghe thấy nhưng ngũ quan Mạnh Hà Trạch nhạy bén, tiếng khóc đó truyền vào tai hắn, hắn tò mò đi về phía cuối hàng.

Ở phía cuối hàng, hơn mười người che mặt bước nhanh rời đi.

Mạnh hà Trạch ngăn lại một vị tán tu muốn rời đi:

“Đạo hữu, ngươi đứng xếp hàng cũng lâu như vậy rồi sao lại vội rời đi thế, không muốn tham gia ứng tuyển nữa sao?”

Vẻ mặt người tán tu này đau khổ, lắc đầu:

“Vị đạo hữu này, ta tới đây cũng nghĩ muốn thử xem mình có phù hợp không, nhưng chính ngươi nhìn tiểu tử kia xem”

Mạnh Hà Trạch nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy một vị tu sĩ trẻ tuổi mặc bố y đeo giày rơm, bộ dạng nghèo túng đang ở phía giữa hàng nói chuyện phiếm.

“Tiểu tử kia thì làm sao?”

“Xếp hàng nhàm chán quá đang định tùy tiện tâm sự một chút, nhưng ngươi biết không? Vị đạo hữu kia thân thế cũng thật khổ, tuổi còn trẻ mà đã phải chịu cảnh nhà tan cửa nát. Mới vừa bái sư thì sư phụ lại bị người ta giết, mới vừa tìm đươc đạo lữ thì người đạo lữ này lại chạy trốn cùng với sư huynh của hắn.

Hắn một mình chạy nạn đến Thiên Cừ, trên đời không còn ai thảm hơn so với hắn nữa, hắn thật sự rất muốn vào Tống viện, rất muốn thấy Tống sư huynh. Ta nghe xong chuyện cũ của hắn thật sự không đành lòng tiếp tục cạnh tranh cùng hắn”

Tán tu lau đi nước mắt, phất tay áo rời đi.

Trong khi hai người đang nói chuyện, vị tu sĩ trẻ tuổi nghèo túng kia lại khóc vài tiếng, đội ngũ xếp hàng lại tiếp tục giảm bớt.

Mạnh Hà Trạch khiếp sợ:

“Trên đời lại có người thê thảm, đáng thương như vậy sao”

Hắn lặng yên đến gần, ngưng thần lắng nghe. Thanh âm tố khổ kia phảng phất như có chứa ma lực, không phải kiểu khóc lóc đến khán cả giọng mà chỉ là từ từ kể ra, nhưng như vậy lại càng thể hiện sự khổ sở, khiến cho trong lòng hắn cũng không khỏi chua xót.

“Này, đây là đang tuyển người chứ không phải so ai thảm hơn ai”. Mạnh Hà Trạch nắm lấy bả vai người nọ:

“Ngươi gọi là gì?”

Tu sĩ trẻ tuổi để mặc cho hắn lôi kéo, không hề tức giận mà xoay người, thi lễ với hắn:

“Tại hạ họ Vệ, tên chỉ có một chữ Bình. Xin chào đạo hữu”

“Vệ Bình đạo hữu, ngươi biết nấu mỳ không?”. Mạnh Hà Trạch nhận ra mình đang thất lễ, liền vuốt phẳng cổ áo bị gấp nếp của đối phương, hỏi.

Cái người Vệ Bình này quả thực vô cùng bi thảm.

“Nấu mỳ sao?”. Vệ Bình ngẩn ra, mỉm cười gật đầu:

“Ta có biết một chút”

Mạnh Hà Trạch đánh giá hắn, cảm thấy mọi thứ của người này đều hết sức bình thường, dung mạo cũng không xuất chúng, khí tức nội liễm nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thật vừa mắt.

“Biết một chút là được rồi, chịu khó học là sẽ giỏi thôi. Ngươi trước theo ta đi vào. Đừng tiếp tục ở chỗ này trò chuyện nữa, sẽ làm mọi người phải khóc mất”. Mạnh Hà Trạch lẩm bẩm:

“Một đám người ở trước cửa phủ tiên quan khóc lóc thì còn ra thể thống gì. Biết sự việc thì sẽ đồng tình cảm động. Nhưng không biết thì lại tưởng đang đưa tang Tống tiên quan cũng nên”

Hết chương 169.
Bình Luận (0)
Comment