Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 168 - Chương 168. Biết Nấu Mì Không (1)

Chương 168. Biết nấu mì không (1)
Chương 168. Biết nấu mì không (1)

Ánh trăng lặn dần về phía sau núi Hoa Vi, trước cửa Tống viện ánh sáng cũng chợt mờ dần.

Mạnh Hà Trạch đã kể xong chuyện cũ nhưng đám đệ tử ngoại môn trẻ tuổi vẫn nghe chưa đã thèm.

“Mạnh sư huynh, sau khi Tống sư huynh tu sửa xong đường sông, giúp cho mọi người có nước để dùng, thì tiếp theo sẽ làm gì?”

Vài ngọn đèn dầu từ cách đó không xa di chuyển dần tới, chợt một tiếng quát lạnh vang lên, phá tan âm thanh cười nói vui vẻ.

“Tụ tập ở đây làm gì vậy hả? Tối thế này rồi còn chưa quay về, sáng mai không muốn làm công nữa hay sao?”

Ba bốn chấp sự tiến lại gần bọn họ, dừng lại ở cách ngoài mười trượng, cảnh giác trừng mắt với Mạnh Hà Trạch:

“Mạnh đạo hữu, ngươi đã không còn là đệ tử Hoa Vi Tông, vì sao còn lưu lại đây lâu như vậy?”

Mạnh Hà Trạch thu liễm nụ cười, ôm kiếm đứng lên. Gió thu ban đêm thổi vạt áo hắn bay phần phật, cả người hắn đứng đó vững như một cây tùng.

Nhóm chấp sự bất giác thối lui về phía sau, một người còn xoay người bỏ chạy, giống như muốn đi bẩm báo với Chấp sự trưởng.

Một đám tiểu đệ tự nhìn hắn với ánh mắt đầy hâm mộ, Chỉ có thiếu niên thành công, nhất hô bá ứng, mới có thể sản sinh ra được khí thế sắc nhọn khiếp người đến vậy.

“Cáo từ”. Mạnh Hà Trạch quay đầu lại cười cười.

“Mạnh sư huynh, ngươi sẽ còn trở về gặp bọn ta chứ?”

Mọi người vẫn không muốn hắn đi mà nhìn hắn, có người còn nhẹ nhẹ kéo lấy tay áo của hắn.

Mạnh Hà Trạch không trả lời mà chỉ thấp giọng nói:

“Nếu cảm thấy nơi đây quá khó khăn thì có thể tới Thiên Cừ tìm ta. Ta sẽ xin Tống sư huynh thu lưu các ngươi”

Mãi cho đến khi Manh Hà Trạch đã đi xa, một vị chấp sự mới lên tiếng cảnh cáo:

“Khi lên núi các ngươi đều đã biết, nếu như tự mình rời núi chính là đang phản bội lại tông môn. Tông môn nếu truy cứu, sẽ phát ra truy sát lệnh, cho dù các người có chạy tới chân trời góc biển cũng không được yên bình đâu…”

Hắn bỗng nhiên không nói tiếp được nữa. Hắn phát hiện ánh mắt của nhóm người này đã thay đổi. Giống như dã thú còn nhỏ để lộ ra nanh vuốt.

…..

“Ta đã đáp ứng ngươi sẽ không khóc nữa. Tống sư huynh, thật xin lỗi”. Hai mắt Hà Thanh Thanh vẫn còn ửng đỏ.

Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ mỉm cười, mỗi lần người khác khóc đều là ta chủ động xin lỗi, lần này vậy mà có người giành trước với ta, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Hà Thanh Thanh hấp tấp lấy tay lau nước mắt, ống tay áo bị rơi xuống, một tia sáng đỏ chợt lóe lên rồi biến mất.

Mỗi khi tâm trạng bị dao động dữ dội, Hồng ngọc Phật châu sẽ càng dễ phát ra ánh sáng.

Cảm giác quen thuộc giống như đã từng gặp qua làm cho Tống Tiềm cơ trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay đối phương mà hỏi:

“Ngươi có được thứ này từ đâu?”

Hà Thanh Thanh hoảng sợ, vội tháo ra chuỗi Hồng ngọc:

“Là Vô Tương đại sư, ông ý sửa lại dung mạo cho ta, cũng tặng cho ta vật này”

Tống Tiềm Cơ chạm vào tràng hạt, trong lòng hơi chấn động:

“Hóa ra là hắn”

Những chữ khắc trên tràng hạt có bút pháp giống nhau, pháp khí cũng cùng loại với Phật châu của Mạnh Hà Trạch. Tất cả đều là do Vô Tương cấp.

Vô Tương nổi tiếng trong chính đạo tiên môn là có tấm lòng từ bi, kiếp trước hắn luôn miệng nói đạo lý ‘Quét đất chỉ sợ thương mệnh kiến’, Tống Tiềm Cơ một chữ cũng không nghe lọt. Đến đời này chỉ chuyên chú trồng trọt, muốn gặp hắn những vẫn chưa có cơ hội.

“Ngươi có gặp lại người đó không? Có biết hắn đi đâu không?”

Hà Thanh Thanh lắc đầu:

“Hành tung của đại sư không cố định, lần này nếu không phải do hắn chủ động hiện thân, sư phụ ta cũng không thể tìm thấy được hắn”

Sắc mặt Tống Tiềm Cơ trở nên nghiêm túc:

“Tu luyện muốn nhanh muốn mạnh cũng là chuyện thường tình của con người, nhưng nóng vội thì không thể thành công được. Thứ này có phần tà tính, ngươi nếu có được nguyên bộ công pháp, có thể chờ củng cố tâm tính cho tốt rồi tu luyện cũng được. Còn tốt nhất là chờ sau khi đạt đến Nguyên Anh”

Hắn rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Hà Thanh Thanh nhìn vậy liền biết chuyện này có quan hệ trọng đại, liền đáp:

“Ta đáp ứng ngươi, Tống sư huynh”

Tống Tiềm Cơ mỉm cười:

“Ngươi cùng với Chu Tiểu Vân và Kỷ Tinh có tuổi xấp xỉ nhau, đều là tiểu cô nương, đi chơi với các nàng đi”

Hắn nói xong mới chợt nhớ ra, Hà Thanh Thanh đâu còn giống khi xưa, Tiên Âm môn phái theo nhiều người đến như vậy là muốn bồi nàng chơi, giúp nàng có được niềm vui, căn bản cũng không cần mình đến an bài.

Nhưng Hà Thanh Thanh vẫn ngoan ngoãn đáp ứng hắn:

“Tốt, Tống sư huynh”

Sau khi khách nhân cáo từ, Tống viện liền trở về với dáng vẻ yên tĩnh vốn có.

Tống Tiềm Cơ một mình nằm trên ghế dựa, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Kiếp trước không hề có người như Hà Thanh Thanh, gương mặt xinh đẹp như thế  trong số tu sĩ trẻ tuổi của Tiên Âm môn chỉ có một người là Diệu Yên thôi.

Không chỉ Hà Thanh Thanh, cả Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần rồi vô số người nơi Quận Thiên Cừ nữa, vận mệnh của họ đều đã lặng yên thay đổi, cho đến ngày nay, hắn đã vô pháp đoán trước tương lai.

Vô Tương đại sư muốn làm gì? Kiếp trước Mạnh Hà Trạch trở thành tà đạo chi chủ thật chỉ là ngẫu nhiên sao? Cái vị Chúa cứu thế Vệ Chân Ngọc lúc này đang ở nơi nào?

Gió thu lành lạnh, thổi tung mát tóc đen của Tống Tiềm Cơ. Sợi tóc tung bay trước mắt, tầm mắt hắn bỗng nhiên trở nên mơ hồ.

Hắn cảm giác chính mình đang trôi nổi trên Tử Hải, nhìn thấy sông băng nhấp nhô trong màn sương đêm mê mang.

Kinh nghiệm lịch duyệt của kiếp trước cùng với việc gặp dòng sông thời gian trong căn phòng tối bất quá cũng chỉ là phần nổi của cả tảng băng thôi.

Phần núi băng chân chính dưới mặt nước mới thật sự lớn, thật sự âm lãnh, chỉ không biết khi nào sẽ trồi lên khỏi mặt nước.

Hết chương 168.
Bình Luận (0)
Comment