Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167. Người Khó Giết (2)

Chương 167. Người khó giết (2)
Chương 167. Người khó giết (2)

Thời tiết mưa thu kéo dài, cây ngô đồng cũng bị rụng lá, khiến cho không khí càng trở nên u sầu.

Đèn trong ca lâu đã tắt, những ngọn nến đỏ cũng đã cháy hết, những chiếc rèm lụa liền trở nên mơ màng.

“Muốn tìm được ngươi thật là khó quá đi thôi, đạp mòn giày sắt cũng tìm không ra”. Một vị khách mặc cẩm y đội mũ ngọc nói:

“Này, tỉnh dậy đi”

Một gian sương phòng bị đẩy ra. Phía bên ngoài lâu vẫn đang mưa rào rào, hắn từ bên ngoài vào nhưng trên người lại không bị ướt một chút nào, quần áo vẫn sạch sẽ khô ráo.

Một âm thanh mơ hồ từ sau tấm rèm lụa đỏ truyền ra:

“Ta nghe nói ngươi sắp đính hôn rồi, như thế nào lại rảnh rỗi tìm ta vậy? Muốn lễ vật sao? Không có tiền”

Người mới tới thở ngắn than dài:

“Ngươi cho rằng Trần Hồng Chúc là ai? Nàng là đại tiểu thư Hoa Vi Tông, đã được nuông chiều từ bé, tính tình giống như cọp mẹ….”

Người trong trướng nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài.

Cửa sổ hoa được mở toang, bên ngoài vẫn mưa to gió lớn.

Vệ Bỉnh sửa lại vạt áo, ngửa đầu há mồm uống một ngụm to trà lạnh..

Hắn vừa động, giống như một con sư tử ngủ say chợt tỉnh giấc, khiến cho cả căn phòng tràn ngập khí thế đại khai đại hợp.

Trong hơi lạnh của mùa thu, nửa bình trà lạnh trôi xuống bụng giống như một chậu nước lạnh hất lên mặt.

Men say trong mắt Vệ Bình dần tiêu tán, chỉ thấy Vệ Trạm Dương đang ngồi ở bên cạnh bàn, phủi phủi ống tay áo, mỉm cười nói:

“Đệ đệ, người phải liên hôn vốn nên là ngươi, cọp mẹ đó cũng nên là ngươi cưới, lần này ta thay thế ngươi gánh chịu đại sự này, ngươi có thể giúp ta một việc nhỏ được không?”

Vệ Bình tiện tay ném ấm trà xuống, gây nên một tiếng loảng xoảng:

“Việc gì?”

“Ngươi giúp ta giết một người”

“Giết người không phải là việc nhỏ”

Vệ Trạm Dương mỉm cười:

“Mấy năm nay, ngươi dựa vào việc giúp người khác giết người, giúp người khác nổi danh để kiếm tiền. Đối với ngươi, việc này đương nhiên là việc nhỏ rồi”

Vệ BÌnh nhướng mày:

“Ngươi muốn giết ai? Trần Hồng Chúc sao?”

“Không, là Tống Tiềm Cơ”

Vệ Bình nhăn mày lại.

Tống Tiềm Cơ, vì cái gì lại là Tống Tiềm Cơ.

Đây là lần thứ hai có người muốn hắn đi giết Tống Tiềm Cơ rồi.

Lần trước là ở một ngày gió xuân trong Hoa Vi Thành, lần này lại ở một ngày mưa thu trong Phong Lẫm Thành.

Xem ra cái người tên Tống Tiềm Cơ này đắc tội không ít người. Cho nên không ít người muốn hắn phải chết.

“Vì cái gì?”. Vệ Bình hỏi:

“Cho ta lý do”

“Bởi vì ta ra giá ba mươi vạn linh thạch”

“Ba mươi vạn linh thạch là giá, không phải là lý do. Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn thắng ngưới trong Thư Họa thí ở Đăng Văn nhã hội sao”. Vệ Bình lui về phía sau, ngã vào chiếc trường kỷ đẹp đẽ làm bằng gấm, lười biếng cười nói:

“Thiên hạ Anh Hùng ai địch thủ, Cầu tiên chẳng bằng đến uống rượu sao? Ngươi đây là đang ghen ghét hắn, ghen ghét đến mức nhập ma chướng rồi, một ngày không vượt qua được, tu vi của ngươi sẽ không tăng lên nữa, nên ngươi mới muốn giết hắn đúng không?”

“Ăn nói linh tinh”. Khuôn mặt Vệ Trạm Dương lộ ra vẻ không vui, lạnh lùng nói:

“Người này quả thật có chút thiên phú, đáng tiếc hắn không đi theo đại đạo”

Vệ Bình đột nhiên ngồi dậy:

“Ngươi biết về hắn được bao nhiêu?”

“Hắn tu luyện một môn tà thuật có thể mê hoặc nhân tâm, tăng lên khí vận của bản thân, khiến cho mỗi người bên cạnh đều tin phục hắn. Ngươi nếu không tin có thể chính mắt nhìn qua sẽ rõ. Không chỉ có như thế, sau khi hắn làm tiên quan Quận Thiên Cừ, liền xây dựng rầm rộ, làm hao tốn vô số tiền của, chỉ để tu sửa một con kênh”. Vệ Trạm Dương lấy ra một tấm bản đồ, ném cho đối phương:

“Từ phía trên Quận Thiên Cừ nhìn xuống, người có thấy bảy dòng sông này giống cái gì không?”

“Nữa chữ Tống?”. Vệ Bình sờ sờ cằm.

“Chờ con kênh tu sửa xong, khí vận của Tống Tiếm Cơ sẽ càng tăng lên, đạt đến kim quang hộ thể, lúc đó hắn sẽ càng thêm hoành hành không cố kỵ”

“Đây cũng có thể tính là lý do. Nhưng người này rất khó giết”. Vệ Bình nhẹ nhàng lắc đầu:

“Hôm nay ngươi tới đây không phải vì chính mình, đây là ý tứ của gia tộc sao?”

Vệ Trạm Dương trầm mặc một lát, bỗng nhiên quát lớn:

“Ngươi có đi không?”

Vệ Bình cầm lấy thanh kiếm sơ cấp của hắn.

Thanh kiếm này hắn từ Hiệu cầm đồ ở Hoa Vi Thành mua được, bề ngoài trông cũng bình thường nhưng sử dụng lại hết sức thuận tay.

Đúng vào thời điểm Vệ Trạm Dương cho rằng đối phương sẽ cự tuyệt, liền nghe được Vệ Bình từ từ mở miệng:

“Thêm chút nữa được không?”

“Thêm bao nhiêu?”. Da mặt Vệ Trạm Dương run lên nhè nhẹ. Hắn không thể chịu đựng được việc thấy đối phương cò kè mặc cả như một kẻ phàm phu tục tử, như một kẻ vô lại ngoài đường.

“Bao nhiêu có thể mua cái tên Vệ Chân Ngọc này thì liền thêm bấy nhiều”

Vệ Trạm Dương thở phào nhẹ nhõm:

“Tốt, chờ chuyện này hoàn thành, tên ngươi sẽ được xóa khỏi gia phả như ngươi mong muốn. Đến lúc đó, ngươi sẽ không còn liên quan gì đến gia tộc nữa, ta cũng sẽ không bao giờ tìm đến ngươi nữa”

Vệ Bình rốt cuộc vừa lòng:

“Thành giao”

Vệ Trạm Dương trước khi đi dặn dò:

“Sau khi đến Quận Thiên Cừ, ngươi cũng không cần trực tiếp giết người, cứ tiềm tàng ở bên người hắn, thu được hắn tín nhiệm để đến thời điểm cần thiết phối hợp cùng với một người khác”

“Các ngươi còn thuê thêm người khác nữa sao?”. Vệ Bình ý thức được chuyện này phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng:

“Người đó là ai?”

“Có một chuyện ngươi nói không sai, Tống Tiềm Cơ này rất khó giết”

Hết chương 167.
Bình Luận (0)
Comment