Ánh hoàng hôn đang dần tắt, ánh trăng cũng dần mọc lên, cả dãy Thương Sơn dài liên miên chìm trong sắc vàng cuối cùng của hoàng hôn.
“Ta biết đường xuống núi, không cần tiễn”. Mạnh Hà Trạch nói.
Hắn ôm kiếm, sắc mặt lãnh đạm. Đạo đồng tiễn khách có chút sợ hãi, vội vàng hành lễ cáo từ.
Mạnh Hà Trạch một mình đi trên sơn đạo quen thuộc. Không khí trên Hoa Vi Tông ẩm ướt, cứ mỗi lần hô hấp là hương thơm tươi mát của cỏ cây lại theo gió đêm bay vào mũi.
Hắn quay đầu lại nhìn lên, Càn Khôn Điện nằm độc lập trên một đỉnh núi, bị sương đêm tầng tầng vây quanh, ngọn đèn dầu trong điện lúc sáng lúc mờ, khiến cho tòa điện trở nên giống như một tòa tiên cung ẩn mình trong mây.
Thời điểm vẫn còn là ngoại môn đệ tử, ngay cả trong mơ hắn cũng muốn tiến vào nội môn, tiến vào ngọn chủ phong kia để nhìn xem một lần.
Hiện tại đi qua rồi lại cảm thấy bất quá cũng chỉ như vậy. Càn Khôn Điện núi cao đường xa, lạnh lẽo như một khối băng, sau này kể cả người khác có mời hắn tới, thậm chí nâng hắn tới, hắn cũng không thèm tới.
Hắn càng tưởng niệm sương khói khô ráo cùng đống lửa trại nơi Quận Thiên Cừ, mùa thu vừa đến, trong không khí phiêu đãng hương thơm đặc biệt của những loại ngũ cốc.
Không biết lúc này Tống sư huynh đang làm gì? Không có chính mình, hôm nay đội đi săn không biết có gặp thuận lợi không nữa? Cái đám đồng bạn tín nhiệm lẫn nhau đó không biết đang nướng thịt gì ăn đây? Còn Kỷ thiếu gia lắm lời kia nữa, không biết lúc này đang vội vội vàng vàng ăn thịt hay là đang luyện tập trận pháp?
Dù sao, với hắn, ai cũng có thể tán gẫu bắt chuyện được, nhất định lúc này hắn đang tố khổ với người khác:
“Có rất nhiều tiền thật sự không thú vị chút nào, còn không có ý tứ bằng việc đi săn cùng các ngươi”
Ở Hoa Vi Tông, lễ nghĩa quy củ thì chu đáo, nhưng nhân tình thì lại vô cùng đạm bạc. Mà ở Quận Thiên Cừ với diện tích rộng lớn, nhiều cánh đồng hoang vu, có thể chứa đựng vô cùng vô tận những câu chuyện cũ đầy nước mắt, đầy đau thương.
Nó đã trở thành quê hương thứ hai của Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần, vô số ngoại môn đệ tử cùng đám di dân mới.
Mạnh Hà Trạch vừa đi vừa nghĩ về Quận Thiên Cừ, bất giác vậy mà đã đi đến tẩm xá ngoại môn.
Chờ đến khi hắn hoàn hồn liền đã đứng ngay trước cửa Tống viện.
Cây đào trước cửa giờ đây đã khô héo, cành lá đã rụng hết, trông rất hiu quạnh.
Con đường mòn trải đầy hoa tươi trước đây do lâu ngày không người xử lý cũng sớm đã hoang vu.
Cửa son trở nên loang lổ, những chiếc vòng đồng cũng hoen rỉ hết.
“Ngài tới ngoại môn có việc gì vậy? Ngài là đệ tử nội môn sao?”. Sau lưng bỗng vang lên một thanh âm non nớt.
Mạnh Hà Trạch hoàn hồn, xoay người lại, chỉ thấy một đám thiếu niên đang ngửa đầu nhìn hắn.
Nhóm thiếu niên này mặc y phục đệ tử ngoại môn Hoa Vi Tông, biểu tình mang theo nét mệt mỏi cùng sợ hãi, tro bụi bám đầy mặt, trông giống như một nhóm ngốc bồ câu xám xịt vậy.
Mạnh Hà Trạch bỗng nở nụ cười.
Không phải nụ cười nhạo, hắn chỉ là cảm thấy tình cảnh trước mắt rất quen thuộc, mỗi khuôn mặt ngây ngô này đều giống như đã từng quen biết.
“Mới vừa tan làm sao? Vừa từ quặng linh thạch trở về đúng không?”. Hắn thuận miệng hỏi.
Thần sắc nhóm ngốc bồ câu này liền trở nên kinh ngạc. Một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ trẻ tuổi đêm khuya đến thăm, không hề giống như nội môn đệ tử chút nào.
Càng nhiều người tò mò mà tụ tập lại đây, vây quanh Mạnh Hà Trạch.
“Ngài làm sao biết vậy?”
“Bởi vì trước đây ta cũng giống như các ngươi, đều là ngoại môn đệ tử”. Mạnh Hà Trạch vén vạt áo lên, ngồi xuống trước cửa son Tống viện.
Mọi người nghi hoặc khó hiểu, chợt có người kêu lên:
“Ngài là Mạnh Hà Trạch, Khôi thủ Võ thí của Đăng Văn nhã hội, là người duy nhất có xuất thân từ ngoại môn đạt được Khôi thủ Võ thí từ trước tới nay, đúng không?”
“Chính là ta”
Một tràng tiếng ồ vang lên khiến cho Mạnh Hà Trạch hơi có chút ngượng ngùng.
“Sau khi ngài đạt được Khôi thủ Võ thí, chuyện gì đã xảy ra?”
Đại bộ phận ngoại môn đệ tử không hiểu chơi cờ cùng thư pháp, so với Tống Tiềm Cơ nổi danh nhờ ‘Trích Tinh cục’ và ‘Anh Hùng thiếp’ thì trong lòng bọn họ, Mạnh Hà Trạch càng dễ nhận biết hơn.
Trước ánh mắt của vô số người, giành được bất bại trên lôi đài, nhất hô bá ứng, càng gần với người một đêm thành danh trong tưởng tưởng của bọn họ hơn.
Mạnh Hà Trạch cười cười:
“Nếu mà kể ra thì đây là một câu chuyện cũ rất dài”
Trước cửa Tống viện, cỏ dại mọc tràn lan, ánh trăng sáng như tuyết lặng lẽ chiếu xuống, đám côn trùng khẽ kêu.
Một đám ngoại môn đệ tử ngồi trên mặt đất, vây quanh Mạnh Hà Trạch, lẳng lặng lắng tai nghe hắn kể chuyện cũ.
Muôn vàn suy nghĩ tung bay, bay ra khỏi Hoa Vi Tông, bay qua ngàn dãy núi vạn con sông, bay đến thế giới mới nơi Quận Thiên Cừ.
……
Cũng trong buổi đêm này, luôn có những nơi mà trăng sáng trên cao không chiếu tới.
Triệu Thái Cực lúc này đang kính cẩn đứng ở trong đình viện, một lớp sương thu dính lên quần áo.
Cả bốn mùa trong năm, gian đình viện này nếu so với những nơi khác thì đều lạnh hơn nhiều. Nhưng hắn không dám oán giận, thậm chí không vận dụng linh khí để chống đỡ âm hàn.
Cánh cửa không có mở ra, một thanh âm già nua từ bên trong truyền ra:
“Kết oán từ đầu mùa xuân, đến mùa thu mới nói cho ta, ngươi không sợ muộn sao?”
“Chỉ là việc nhỏ không đáng quan trọng, sao có thể quấy nhiễu ngài được? Tống Tiềm Cơ chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ….”
“Một người có lợi hại hay không có khi không ở tu vi. Ngươi nói ta nghe xem, ngươi đối với hắn hiểu được bao nhiêu?”
Triệu Thái Cực đứng thẳng người, nghiêm mặt nói:
“Tống Tiềm Cơ ở tại một tòa tiểu viện trong phủ tiên quan, dân bản xứ gọi nơi đó là Tống viện. Bên người hắn chỉ có một kiếm tu, một trận sư, còn những người khác không cần tính toán đến. Chỉ từng đó không có gì đáng phải lo ngại”
“Bản thân hắn thì sao? Tu vi của hắn như thế nào? Chiến lực của hắn ra sao? Hắn am hiểu nhất là công pháp nào?”
“Hắn, hắn chỉ là Luyện Khí kỳ….”. Triệu Thái Cực không nói nên lời.
“Ngươi cái gì cũng không biết”. Lão giả vậy mà lại cười nói:
“Chưa từng có người chính mặt thấy hắn động thủ bởi vì luôn có người thay hắn ra tay, đúng không?”
Triệu Thái Cực mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ có thể nói phải.
“Những người đó đều là những người hắn mang ra từ Hoa Vi Tông, vốn dĩ đều có thân phận thấp kém, không còn nơi nào để đi, chỉ có đi theo Tống Tiềm Cơ mới có tiến bộ. Vĩnh viễn không được xem nhẹ người trẻ tuổi trong tay không có gì . Dù sao…”
Triệu lão tổ nói tiếp một câu khiến cho Triệu Thái Cực không rét mà run:
“Không sợ thiên kim mua tử sĩ, chỉ sợ thiếu niên khi thức thời”
“Tống Tiềm Cơ có được ‘Trận pháp bí tịch’ của Kỳ Quỷ, ‘Thất Tuyệt Cầm’ của Cầm Tiên, ‘Họa Xuân Sơn’ của Thư Thánh, chưa kể tới Tiển Kiếm Trần, nghe nói cũng dạy kiếm pháp cho hắn. Trừ bỏ những thứ này, hắn còn bao nhiêu bản lĩnh nữa, hắn còn cất giấu bao nhiêu của cải nữa, ai biết được đây? Ngươi biết không?”
Triệu Thái Cực run rẩy, cùi đầu nhìn mũi chân:
“Vẫn là ngài suy nghĩ chu toàn”
Tống Tiềm Cơ là danh nhân, ai có thể giết được hắn người đó tất sẽ thành danh.
Nhưng kẻ ám sát một khi để lộ ra dấu vết tất sẽ bị chỗ dựa sau lưng Tống Tiềm Cơ trả thù. Trên đời này liệu có tồn tại người muốn danh không muốn sống không?
“Vậy kẻ này rốt cuộc nên giết kiểu gì bây giờ?”
“Để giết được hắn, cần tìm một địa phương không ai ngờ tới, lại cũng phải tìm một người không ai nghĩ tới. Không động thủ thì thôi, nếu đã động thủ thì phải nhất kích tất sát”