Hư Vân vỗ mạnh xuống bàn ngọc, làm cho hạt kê trong hộp cũng phải run lên.
Hắn quát chói tai:
“Triệu Nhân. Ngươi tới giải thích”
Triệu Nhân đầu đầy mô hôi lạnh, đang dùng hết toàn lực cố gắng giấu mình phía sau cột trụ trạm khắc hoa văn hình rồng, nhưng đột nhiên nghe thấy tên mình, liền mang theo vẻ mặt đưa đám bước ra khỏi hàng, hiện thân trước mặt mọi người:
“Hồi bẩm chưởng môn, ta nghĩ rằng Tống Tiềm Cơ hắn đơn giản chỉ là muốn đưa lên một chút đặc sản của đợt thu hoạch vụ thu vừa rồi thôi, cũng không có ý gì khác”
Hắn bị giam cầm ở dưới đáy giếng trong Tống viện, muốn rời đi không thể không lấy đạo tâm mà thề độc. Cho nên sau khi trở lại tông môn, hắn làm sao dám nói thật được chứ?
Hắn chỉ có thể đem hết toàn lực ra giấu giếm, báo lên là Quận Thiên Cừ hết thảy đều bình thường.
Thiên Cừ chỉ là một địa phương nho nhỏ cằn cỗi, linh khí cùng khí vận sau khi nhiều lần bị đoạt lấy đã gần như bằng không.
Tống Tiềm Cơ chỉ là một tên tiểu tu sĩ không được chào đón ở Hoa Vi Tông, nếu không có việc gì quá quan trọng thì cũng không ai muốn nhắc đến hắn làm gì.
‘Thông Tống’ hiện giờ đã trở thành một trọng tội.
Ngày đó nghe chính miệng Triệu Nhân nói ra, mọi người trên Hoa Vi Tông tất nhiên đều yên tâm, chỉ chờ cho cái vũng bùn Quân Thiên Cừ này kéo sụp đổ Tống Tiềm Cơ.
Không ngời xuân đi thu tới, cái bóng ma tên là ‘Tống Tiềm Cơ’ kia lại lần nữa đổ ập xuống đầu, bao phủ toàn bộ Hoa Vi sơn.
Có người lên tiếng mắng:
“Đưa đặc sản sao? Hắn lại có ý tốt như vậy sao? Cái tên Tống Tiềm Cơ này thật đúng là âm hồn bất tán”
“Ha, Đây là hắn đang oán hận việc chúng ta cho hắn một Thiên Cừ cằn cỗi, nên muốn đưa chút tục vật chốn phàm trần để thị uy với chúng ta đấy”
“Chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, bất quá là có Thánh Nhân chống lưng thôi, vậy mà dám đánh thể diện Hoa Vi Tông ta sao”
Ánh mắt nghiêm nghị của Hư Vân từ trên mặt Triệu Nhân dời đi.
Triệu Nhân như trút được gánh nặng, nhưng trong lòng vẫn kêu khổ không ngừng.
Chỉ nghe Hư Vân nói:
“Kể từ thời điểm chúng ta cho hắn Quận Thiên Cừ thì thù oán đã được định rồi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày phải chấm dứt. Triệu phong chủ, chuyện này do Triệu thị nhất mạch các ngươi dựng lên, ngươi có gì muốn nói không?”
Triệu Thái Cực phất ống tay áo, duỗi tay cầm lấy một hạt kê đánh giá:
“Lão tổ nhà ta sắp xuất quan, việc này ta sẽ bẩm báo lại với lão tổ”
“Tốt”. Hư Vân hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Triệu phong chủ cùng Hồng Chúc lưu lại, những người khác có thể rời đi”
Mọi người hành lễ cáo lui sau đó nối đuôi nhau đi ra ngoài. Triệu Nhân chạy trốn nhanh nhất, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Trong phút chốc, cả đại điện chỉ còn lại ba người, trở nên trống vắng yên tĩnh.
Triệu Thái Cực cười nói:
“Tống Tiềm Cơ chính là địch nhân của tông môn, bất kể là ai hắn cũng sẽ không bỏ qua. Tông môn không nên giúp ta một tay sao?”
“Ta tất nhiên đã có an bài”. Hư Vân nhàn nhạt nói.
Hắn nhìn về phía nữ nhi của mình, ánh mắt cũng trở nên từ ái nhu hòa.
Vào thời điểm trong lòng mọi người ai nấy đều tràn đầy căm phẫn thì Trần Hồng Chúc trước sau vẫn chỉ trầm mặc.
Từ sau khi kết thúc Đăng Văn nhã hội, nàng càng ngày càng nói ít đi, chiếc roi hay dắt bên hông cũng bị cất đi, rất lâu rồi không dùng tới.
Nhưng ở trong mắt phụ thân nàng, đây là dấu hiệu của việc nữ nhi đã lớn, trở nên ngoan ngõan và hiểu chuyện hơn.
“Hồng Chúc, con thấy chuyện này thế nào?”. Hắn hỏi.
Trần Hồng Chúc mặt không biểu tình đáp:
“Không có Hoa Vi Tông liền không có ta, nữ nhi hiểu được lợi hại”
“Tốt, vậy mới là nữ nhi của ta”. Hư Vân vừa lòng nói:
“Lúc ngươi mới sinh ra, vi phụ đã mời Vô Tương thần tăng tới đo lường tính toán mệnh số cho ngươi, đã tìm một hộ tốt làm đạo lữ, định ra một cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất cho ngươi. Hiện giờ ngươi cũng đã đột phá Kim Đan cảnh giới, cũng là thời điểm nên cùng đối phương chính thức gặp mặt được rồi….”
Trần Hồng Chúc hơi kinh ngạc, đôi lông mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Giữa các thế gia đại tộc Tu Chân giới có mối quan hệ rắc rối khó gỡ. Việc lấy liên hôn hay thu đồ đệ để buộc chặt lợi ích với nhau vốn là một chuyện hết sức bình thường.
Nàng bình tĩnh hỏi:
“Là đệ tử nhà nào vậy?”
“Là tiểu thiếu gia dòng chính của Vệ gia, là người có thiên phú tối cao trong cùng thế hệ, Vệ Chân Ngọc”
Hư Vân ho nhẹ một tiếng:
“Nhưng Vệ Chân Ngọc đã bỏ nhà ra đi, bặt vô tung tích nhiều năm nay rồi, hiện giờ sống chết thế nào cũng không ai biết. Mọi người sớm đã không nhắc tới tên của hắn nữa, ngươi chưa từng nghe qua cũng là bình thường.
Mấy ngày trước, vi phụ có thượng nghị cùng với lão tổ Vệ thị, người được chọn thay thế là tam thiếu gia Vệ Trạm Dương. Hiện giờ, Vệ Trạm Dương đang tu phù đạo ở Thanh Nhai thư viện, những năm gần đây cũng có thanh danh vang dội. Ở Đăng Văn nhã hội, ngươi có lẽ cùng từng nhìn thấy qua hắn, bộ dáng trông rất tuấn tú lịch sự. Trên vách đá ở Thải Thạch Khê còn có câu thơ do hắn để lại, ‘Hội đương lâm tuyệt đỉnh – Nhất lãm chúng tiểu sơn’, ngươi còn nhớ rõ không? Luận về tu vị lẫn xuất thân, hắn đều là….”
Hư Vân hiểu rất rõ tính tình ương ngạnh cùng hung dữ của nữ nhi nhà mình, vì thế liền kiên nhẫn giải thích.
“Ta đã biết”. Trần Hồng Chúc đánh gãy lời hắn, sau đó vội vàng hành lễ cáo lui:
“Nữ nhi vừa đột phá không lâu, cảnh giới vẫn chưa được ổn định, cho nên xin lui về trước bế quan”
Ở Tu Chân giới, từ lúc đính hôn đến khi chân chính kết hôn cách nhau khá dài, thật muốn trì hoãn có thể kéo tới mười năm, trăm năm.
Hư Vân nghẹn lời.
Triệu Thái Cực nhìn theo bóng dáng Trần Hồng Chúc đi ra cửa điện, đi lên Thệ Thủy kiều, chợt cười lạnh:
“Ngươi muốn mượn đao giết người, muốn kéo Vệ gia xuống nước sao?”
“Phía sau Tống Tiềm Cơ không chỉ có Thư Thành và Kỳ Quỷ, còn có một người khác”
Hư Vân chỉ chỉ phía đỉnh điện, cái tên không thể nói ra ngoài kia bị hắn nuốt xuống.
Tiển Kiếm Trần. Cái tên này trong Tu Chân giới rất ít có người biết được. Tống Tiềm Cơ còn cùng Tiển Kiếm Trần có một tầng quan hệ bí mật.
“Không chỉ là muốn mượn đạo, mà còn là muốn mượn một thanh ám đao không hiển lộ tài năng”
Hiện giờ, Tống Tiềm Cơ thân đang ở Quận Thiên Cừ, quanh hắn chỉ có một đám ngoại môn đệ tử, không có cường giả tiền bối nào tọa trấn ở đó bảo vệ hắn.
Trong thế tục phàm trần, chỉ là an bài một vụ ám sát một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, sau khi xong việc liền hủy diệt manh mối, phủi sạch quan hệ, việc đó có gì khó đâu?
Sẽ không khó hơn so với việc muốn trồng hạt kê nơi hoang dã hay chờ đợi mưa to nơi núi hạn kéo dài.
Đầu ngón tay Triệu Thái Cực hơi dùng sức, bóp nát chỗ hạt kê mập mạp. Cùng đám người Hoa Vi Tông bịt tai trộm chuông có sự khác biết, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm Cơ.