Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164. Ngồi Trong Phòng (2)

Chương 164. Ngồi trong phòng (2)
Chương 164. Ngồi trong phòng (2)

“Uống trà”

Hà Thanh Thanh nhận lấy chén trà, đánh giá khắp nơi trong Tống viện.

So với tiểu viện ngoại môn Hoa Vi Tông, không gian nơi này càng thêm rộng rãi, hoa cỏ tranh nhau khoe sắc, chủng loại rau dưa càng thêm nhiều.

Tiểu mộc bài khắc tên các loài cỏ cây lắc nhẹ theo gió, phát ra tiếng chuông gió thật là dễ nghe, giàn hoa được thiết kế cao thấp đan xen, khắp nơi đều có thể thấy được sự tỉ mỉ của chủ nhân nơi này.

Tử đằng tàn lụi, lại có những bông hoa mới mọc lên. Hoa hải đường màu hồng phấn minh diễm động lòng người. Dã Yên thảo màu lam e lệ ngượng ngùng. Hoa quế màu vàng nhạt tinh mịn xếp thành từng cụm.

Những mùi hương thoang thoảng đó trộn lẫn trong tay áo Tống Tiềm Cơ, tầng tầng lớp lớp di động, giống như một giấc mộng rối ren xa xôi.

Hà Thanh Thanh nhấp một ngụm trà. Trà hoa cúc có vị nhạt và thanh, nàng giống như muốn say trong giấc mộng này.

“Tống sư huynh, hoa cúc này cũng là ngươi trồng sao?”

Nàng hỏi xong liền ngước mắt lên, ngay đối diện tầm mắt nàng là mấy khóm cúc trắng lay động trong gió, giống hệt như những bông hoa cúc đang nhẹ trôi bên trong tách trà.

Giống như đang chê cười nàng biết rõ còn cố tình hỏi, có những thứ nàng muốn nói nhưng lại không dám nói nên không biết phải nói cái gì cho hợp lý.

Gương mặt Hà Thanh Thanh nhanh chóng ửng đỏ.

Vừa rồi đối phương nghe nói là có người từ Tiên Âm môn tới, phản ứng đầu tiên vậy mà lại nhắc tới Diệu Yên tiên tử.

Diệu Yên đang khắp nơi tìm kiếm tác giả của ‘Phong tuyết nhập trận khúc’, chính vì việc này mà mối quan hệ giữa nàng và Vọng Thư sư phụ của nàng nảy sinh vết rạn nứt.

Người ngoài có thể không biết, nhưng cao tầng Tiên Âm môn đều nói nàng đã nhập mê chướng.

Nàng ta muốn gặp Tống Tiềm Cơ, chẳng lẽ Tống Tiềm Cơ cũng muốn gặp nàng ta sao?

Suy nghĩ này cứ miên man trong lòng nàng, đột nhiên nghe người đối diện nói:

“Cúc trắng này đúng là do ta tự trồng, tự chế biến tự uống, không biết có hợp với khẩu vị của ngươi không?”

Thái độ của hắn hết sức bình thản.

Hà Thanh Thanh uống một hơi hết sạch chén trà, thở ra một hơi, cả người liền thả lỏng:

“Ta biết, bất kể ta có đẹp hay xấu, Tống sư huynh vĩnh viễn sẽ không chê cười ta”

Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến cho Tống Tiềm Cơ có chút không hiểu ra làm sao.

Hắn đành phải lần nữa đánh giá Hà Thanh Thanh, bỗng nhiên “Nha” một tiếng.

Giống một người cha già đã lớn tuổi cho nên phản ứng chậm chạp, lúc này mới chợt bừng tỉnh:

“Khuôn mặt của ngươi-----”

Hà Thanh Thanh ngẩn ra, thói quen rũ mắt cúi đầu khi bị nhắc tới khuôn mặt của mình trước đây đã bị nàng vứt bỏ, theo bản năng nàng ngước mặt lên.

Ánh dương ấm áp của ngày thu chiếu rọi lên làn da trắng như tuyết của thiếu nữ, làm nổi lên một tầng ánh sáng như ngọc.

Không giống như vẻ đẹp không có tính công kích của Diệu Yêu, đôi môi đỏ cùng mái tóc đen của nàng đẹp đến mức rung động lòng người.

Trang phục với châu báu lộng lẫy cũng không che được quang huy của nàng, ngược lại càng khiến nhan sắc của nàng được tăng lên.

Tống Tiềm Cơ nhìn kỹ gương mặt này.

Hà Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh.

Nàng đã được nghe quá nhiều các loại từ ngữ tán dương mình, nhiều đến mức cũng đã có chút chán ghét và không kiên nhẫn nữa rồi.

Ngay cả khi đệ tử Tiên Âm môn dùng những câu trích dẫn kinh điển, từ ngữ trau chuốt hoa lệ mà khen nàng, nàng cũng chỉ cười nhạt.

Những nếu như những lời ca ngợi đó là từ trong miệng Tống Tiềm Cơ thốt ra, nàng liền rất vui lòng lắng nghe, dù là mười lần, trăm lần vẫn nguyện ý lắng nghe.

Tống Tiềm Cơ đương nhiên là không giống những người khác.

Gió thu thổi qua, hoa cúc trắng đầy vườn cũng lung lăng theo gió, ngọc bội đầy người thiếu nữ cũng kêu leng keng hưởng ứng.

Hà Thanh Thanh đã quên chớp mắt, quên cả hô hấp, nàng chỉ cảm thấy giờ khắc này kéo dài đến vô hạn, giống như vĩnh viễn đợi không được đối phương nói chuyện.

Kỳ thật Tống Tiềm Cơ chỉ nhìn ngắn ngủi có trong một nháy mắt.

Hắn chớp mắt, đôi mắt giống như mặt hồ phẳng lặng ôn nhu dưới ánh trăng thu.

Sau đó hắn nhẹ giọng nói:

“Đau lắm phải không?”

Không có tán dương, không có kinh diễm, ngữ khí của hắn vẫn như thường, chỉ hỏi bốn chữ.

Chóp mũi Hà Thanh Thanh chợt chua xót, trước mắt bỗng nhiên một mảnh mơ hồ.

Nước mắt thề sẽ không bao giờ rơi xuống nữa, vậy mà nay lại không chịu khống chế mà rơi xuống.

Nàng vội vàng lau đi những giọt nước mắt này, liều mạng lắc đầu:

“Không đau, đáng giá lắm”

Tống Tiềm Cơ thở dài, nhấc lên ấm trà bằng sứ trắng, rót cho nàng một chén trà hoa cúc nữa:

“Có đôi khi, sự việc đáng giá trước mắt nhưng chưa chắc sẽ đáng giá vĩnh viễn”

Hà Thanh Thanh kìm nén nước mắt, thanh âm kiên định mà thê lương:

“Đây là lựa chọn của chính ta. Ta thấy nó đáng giá”

“Tốt tốt, đừng khóc nữa”. Tống Tiềm Cơ vỗ vỗ bả vai nàng:

“Ăn gì chưa? Muốn ăn cái gì?”

Hà Thanh Thanh liền đưa tay che mặt, bùng nổ ra tiếng gào rống như của dã thú gần chết.

Nàng gào khóc.

……

Trên Hoa Vi Tông.

Chủ phong Càn Khôn Điện.

Hôm nay vốn là ngày lành tổ chức tiệc mừng----

Hòn ngọc quý trên tay Hư Vân chưởng môn, đại tiểu thư của Hoa Vi Tông, Trần Hồng Chúc, đêm qua đã thành công đột phá Kim Đan cảnh giới.

Trong đêm, bầu trời Hoa Vi Tông sinh ra dị tượng, tường vân bao phủ, vô cùng rực rỡ.

Nhưng tâm tình tốt đẹp của Hư Vân không duy trì được lâu. Bời sự xuất hiện của chiếc thất tuyệt bảo thuyền quen thuộc kia cùng với thiếu niên áo trắng Mạnh Hà Trạch.

Thiếu niên kiếm tu đưa tới lễ vật rất kỳ quái.

Nó không phải là pháp khí, cũng không phải là linh thạch. Dù là rất nhiều tu sĩ sinh ra trong thế gia tông môn cũng chưa từng thấy qua nó, không nhận ra nó là đồ vật gì.

Không khí trong tòa Càn Khôn Điện lâm vào trầm mặc. Các trưởng lão, phong chủ cứ đi qua đi lại quanh bàn ngọc, nhìn chằm chằm vào hộp lễ vật đang được mở ra kia.

“Đây là cái gì?”

“Nghe Mạnh Hà Trach nói, cái này gọi là ‘Hạt Kê’, cũng chính là đồ ăn của phàm nhân”

Mọi người bàn luận sôi nổi.

“Hắn đưa tặng hạt kê là có ý gì? ‘Túc’ cùng ‘Tốc’ có cách đọc giống nhau, thường có câu nói ‘Gió thổi hoa rơi hồng xào xạc’, ‘tốc’ còn mang theo ý tứ phiêu linh điêu tán, không phải ý hắn là đang trù cho nhóm chúng ta ngã xuống đấy chứ?

(粟: Túc, có nghĩa là hạt thóc, hạt kê . 簌: Tốc, có nghĩa là vi vu, rì rào. Cả 2 từ đều có cách đọc giống nhau là ‘sù’)

“ ‘Cốc’ cùng âm với ‘Cổ’, chẳng lẽ hắn muốn rủa nhóm chúng ta sớm qua đời? Thật là một thiếu niên ngoan độc”

(谷: Cốc, có nghĩa là ngũ cốc, hạt kê. 古: Cổ, có nghĩa là cổ xưa, xa xưa. Cả hai từ đều có cách đọc giống nhau là ‘gǔ’)

Hết chương 164.
Bình Luận (0)
Comment