Rất ít có người giống như Tống Tiềm Cơ. Nhìn bộ dáng hắn khi làm việc đồng áng rất quen thuộc, thông thuận, không có một động tác thừa nào liền cảm thấy hắn trời sinh nên ở đồng ruộng bận rộn, dưỡng dục sinh mệnh.
Nhưng nếu ngươi gặp qua hắn lúc hắn soạn nhạc, chơi cờ, viết thơ lại cảm thấy hắn rất phong lưu hàm súc, trời sinh nên ở nơi tiên sơn Tu Chân giới, làm một vị nhã sĩ không dính bụi trần.
Phảng phất như là hắn dù có làm bất cứ việc gì cũng đều tự tại, tự đắc, đều có thể làm rất tốt.
Trong mắt Hà Thanh Thanh nổi lên ý cười.
Tiên Âm môn nằm ở tiên sơn cao xa nơi Thiên Nam châu. Quận Thiên Cừ thì lại là vùng đất hoang vu nơi thế gian ở Thiên Tây châu.
Hai nơi cách xa nhau cả vạn dặm.
Nàng gần đây càng ngày càng bận rộn, bận việc tu luyện của bản thân cũng như bận rất nhiều sự việc bên ngoài việc tu luyện. Hiện giờ nàng có thể làm một ít sự tình mà trước giờ chưa từng làm qua, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Quyền lực cùng với trách nhiệm đè nặng lên vai nàng nhưng không làm cho nàng cảm thấy nặng nề chút nào mà ngược lại, cái cảm giác được khống chế, được mệnh lệnh cho người khác lại khiến cho nàng cảm thấy đam mê đến mê muội.
“Ta trời sinh đáng ra là để ra lệnh”. Nàng nghĩ.
Nhưng dù cho bận rộn thế nào, Hà Thanh Thanh vẫn phái người thu thập tin tức từ Quận Thiên Cừ.
Nàng biết được ở đây đã trồng bao nhiêu loại cây, đào bao nhiêu con sông, Tống Tiềm Cơ đã kéo về bao nhiêu xe tơ lụa, mua nhiều ít bao nhiêu hạt giống.
Đây là một góc được coi như ‘nhẹ nhàng ấm áp’ duy nhất trong lòng nàng, như đèn lông trong đêm đen, như bếp lò trong vùng núi tuyết.
Nhưng chờ nàng chân chính bước lên vùng đất Thiên Cừ, gặp được người mà nàng hằng nhớ mong, tâm tình nàng lại trở nên thấp thỏm.
Nàng từng nghĩ sẽ mặc lại chiếc váy trắng khi xưa, mang theo nón có rèm che nhưng vì khuôn mặt cũng như khí chất của nàng đã khác biệt hoàn toàn so với trước đây, nếu khi đối diện với Tống Tiềm Cơ mà hắn lại không nhận ra nàng, lại hỏi nàng một câu:
“Ngươi là cô nương ở đâu tới? Chúng ta quen biết nhau sao?”
Như vậy thì sẽ khiến nàng không đến mức thương tâm nhưng ít nhất sẽ bị mất mặt xấu hổ.
May mắn là Tống Tiềm Cơ không như vậy.
Tống Tiềm Cơ vẫn là Tống Tiềm Cơ như trước đây, vô luận là ôm cầm, cầm kiếm hay là cầm cuốc, cầm lưỡi hái cũng đều không hề thay đổi.
Hắn thấy Hà Thanh Thanh không nói lời nào, buông tay áo đang xắn xuống, chủ động mở miệng:
“Vào phòng ngồi chứ?”
Hà Thanh Thanh quay đầu phân phó cho người phía sau:
“Ở bên ngoài chờ ta”
Đám nữ tu phía sau nàng cùng đáp lại, Vâng.
Mọi người trên đồng ruộng đều nhìn theo hai người sóng vai đi xa, vẫn còn ngơ ngẩn ngây ngốc.
“Vị mỹ nhân kia là bằng hữu của Tống sư huynh sao?”. Kỷ Tinh vỗ vỗ vai Chu Tiểu Vân, hỏi.
Chu Tiểu Vân hoàn hồn:
“Nàng là Thanh Thanh đạo hữu, hiện tại là Đại sư tỷ của Tiên Âm môn”
Hà Thanh Thanh rất nổi danh, nàng đàn một khúc tại Đăng Văn đại hội mà thành danh, nàng cự tuyệt Cầm Tiên cùng Tử Dạ Văn Thù mà thành danh, nàng cũng vì khuôn mặt quỷ quái của mình mà thành danh.
“Hóa ra nàng chính là Hà Thanh Thanh”. Kỷ Tinh tự nói, không khỏi nảy sinh tò mò:
“Các ngươi nhận thức lẫn nhau sao? Dung nhan của nàng thật đẹp”
Chu Tiểu Vân nói:
“Ta nhận thức được đôi bàn tay kia”
Trong buổi hoàng hôn ngày đó, gió chiều thổi qua cửa son nơi Tống viện, vị nữ tử che mặt kia cả người được bọc trong chiếc váy trắng, chỉ lộ ra một đôi tay nhỏ dài như ngọc, như củ ấu lúc mới lột vỏ, khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc.
Kỷ tinh cảm thán:
“Nàng thật là uy phong. Nàng là người như thế nào vậy?”
Chu Tiểu Vân lắc đầu, trong mắt lộ ra nét chần chờ:
“Ta cũng không rõ nữa. Nàng rất khác biệt so với trước đây”
Trước đây ở Hoa Vi Tông, đám ngoại môn đệ tử tạo thành dòng người chen chúc xô đẩy nhau để tới xem nàng, nhưng lại vì vẻ ngoài xấu xí của nàng mà hoảng sợ kêu hét bỏ chạy tứ tán, như gặp phải rắn rết ma quỷ.
Vậy mà hôm nay, tại Thiên Thành nơi Quận Thiên Cừ, mọi người vẫn như cũ đổ xô ra đường để tới xem náo nhiệt, nhưng lại vì nàng đẹp quá mức khiến cho đánh mất cả lý trí, như gặp được tiên nữ trong mộng.
Là quỷ hay là tiên, hồng trần thật điên đảo. Thế nhân trước ngạo mạn, sau cung kích, tất cả đều chỉ vì một khuôn mặt.
Chu Tiểu Vân thở dài:
“Lúc ấy, ta đúng ra không nên tỏ ra sợ nàng ý như vậy. Rốt cuộc Tống sư hynh đã nói qua một lời răn rất chính xác”
“Một lời răn nào vậy? ‘Mùa thu thu hạt kê, Trời mưa thu quần áo’ sao?”. Kỷ Tinh nhón chân, bất đắc dĩ nhìn xung quanh.
Cánh tay áo tung bay của Hà Thanh Thanh dần dần khuất xa khỏi tầm mắt. Lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, bất luận là nam hay nữ.
“Phấn hồng khô lâu, Diệu cái đầu ngươi”
“Không phải chứ tỷ tỷ. Đây cũng gọi là lời răn sao? Còn không bằng câu ‘Mùa thu thu hạt kê’ nữa”
Chu Tiểu Vân thần sắc nghiêm túc nói:
“Nếu chỉ trông mặt mà bắt hình dong, chỉ nhìn những thứ bề ngoài thì vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy chân thật, sẽ không trở thành chân nhân”
Mọi người Thiên Cừ đều truyền tai nhau, trong Thiên Thành có một vị tiên tử chân chính tới.
Váy của nàng điểm xuyết bách hoa, cánh tay áo được dệt thành từ mây tím, tóc nàng đọng lại sương sớm, đôi mắt nàng cất giấu tinh quang.
Dưới óc tưởng tượng của những con người thuần phát thành thật Quận Thiên Cừ, sau khi tạo ra hình tượng Tống tiên quan cưỡi Ngân long dẫn nước, bây giờ lại đem việc tiên nữ hạ phàm nói sinh động như thật.
“Nàng là tức phụ, không, đạo lữ của Tống tiên quan sao?”. Lưu thợ mộc được chọn ra làm đại biểu, thấp giọng hỏi thăm tin tức nơi Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành, nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tất cả giới công nông nơi Thiên Cừ.
Từ Khán Sơn lắc đầu:
“Tống huynh không quan tâm xấu đẹp, không gần nữ sắc, không kết đạo lữ. Tu Chân giới nói hắn phong lưu đa tình, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đều là đang bôi nhọ hắn”
Khâu Đại Thành cười hắc hắc:
“Theo như ta suy đoán, Tống huynh nhìn dung nhan của nàng cũng giống như xem một hạt kê mọc tốt trong đất thôi, rễ thô mầm khỏe”
Hai người bọn họ quen biết Tống Tiềm Cơ từ đêm ở Giới Luật Đường luận tội Mạnh Hà Trạch,bọn họ hộ tống Tống Tiềm Cơ đi Càn Khôn Điện.
Trên đường ngẫu nhiên gặp được Diệu Yên, bọn họ mải mể ngắm nhìn dung nhan của nàng đến mức thiêú chút nữa ngã xuống Thệ Thủy Kiều, nhưng lại thấy khuôn mặt của Tống Tiềm Cơ không chút biểu tình cứ vậy mà đi ngang qua, giống như đang đi ngang qua một cột đèn vậy.
Hôm này, Hà Thanh Thanh như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, Tống Tiềm Cơ vẫn mang theo tư thái thong dong như cũ, điều này càng làm cho hai người Từ, Khâu sinh lòng kính nể.
……