Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162. Xuân Gieo Thu Gặt

Chương 162. Xuân gieo thu gặt
Chương 162. Xuân gieo thu gặt

Trải qua sự quy hoạch của Tư công mới nhậm chức – Thiết Tam Ngưu, công trình thuỷ lợi của Thiên Cừ mở rộng thành bảy nhánh sông chính. Trữ nước, xả cát, lọc nước, xả lũ, tưới tiêu hợp thành một thể, trở thành một công trình khổng lổ, dự kiến phải mất ba năm mới hoàn thành toàn bộ.

Tống Tiềm Cơ xem qua cả trăm bản vẽ, bao gồm ý tưởng về đập, hồ chứa nước, đê điều, cầu vượt sông, một lần nữa đi khắp Thiên Cừ, cuối cùng mới định ra kế hoạch ba năm này.

Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hoá, người tới làm công ở Thiên Cừ không biết từ khi nào càng ngày càng nhiều. Bọn họ tới từ Hồng Phúc, thậm chí từ những nơi xa hơn cả Hồng Phúc.

Đem theo cả người nhà, hoặc chỉ một thân một mình, lòng ôm hy vọng về một cuộc sống mới hoặc chỉ vì đói khổ lạnh lẽo, chạy nạn tránh tai ương, chỉ cầu được ăn no, cầu một đường sống.

Những ‘người Thiên Cừ mới’ này tới đây làm cho công trình đường sông được đẩy nhanh tiến độ.

Khâu Đại Thành, Từ Khán Sơn hàng ngày tính toán không ngơi nghỉ, hai người hàng năm đều lăn lộn trong sòng bạc cho nên am hiểu tính toán tiền nong, lương thảo.

“Tháng sau lại mua thêm sáu cái nồi to, tuyển thêm mười hai đầu bếp nữa”

“Nếu không phải chúng ta đào ra quặng linh thạch với dầu mỏ, nhiều công nhân như vậy, thật đúng là không nuôi nổi”

Kỷ Tinh ngây thơ nói:

“Có gì mà không nuôi nổi? Ca ca ngốc của ta bản lĩnh gì thì không biết chứ tiền thì không thiếu”

Chu Tiểu Vân nhìn quanh, thấp giọng khuyên:

“Kỷ đạo hữu đang tu sửa đại trận phòng hộ của Thiên Cừ, mọi người đều khen hắn còn nhỏ mà có tài, ngươi….”

Kỷ Tinh thè lưỡi, cười đáp:

“Được, được, về sau ta không nói ở trước mặt người khác nữa, chừa chút mặt mũi cho huynh ấy được chưa? Có người tới nhận khế đất, ta đi đây!’

Người Thiên Cừ mới càng chăm chỉ, càng chịu được khổ hơn, chỉ vì để làm công tròn một tháng là có cơ hội thông qua khảo hạch, nhập tịch Thiên Cừ, có được khế đất cho ba mẫu đất hoang của riêng mình.

Những nơi kia trước mắt hoang tàn vắng vẻ, không có nổi một ngọn cỏ, khế đất cũng chỉ là một mảnh giấy bỏ.

Nhưng bọn họ vẫn nhận về cây giống, hạt giống, nông cụ, nghiêm túc canh tác trồng trọt, tin tưởng rằng đợi đến khi gió xuân thổi qua liền thổi xanh đỉnh núi nhà mình.

Từ Khán Sơn cảm thán:

“Ngươi và ta tính gì là dân cờ bạc, xem người ta kìa, đó mới là đánh cược thật. Cả nhà ba đời đều toàn lực đánh cược, chỉ cược Thiên Cừ quốc vận càng ngày càng thịnh!”

Khâu Đại Thành sửa lời hắn:

“Là quận vận, chỗ chúng ta còn chưa lập quốc đâu”

Bởi Quận Thiên Cừ cằn cỗi, bị Hoa Vi Tông cố tình lãng quên nên Tống Tiềm Cơ cũng không giống các đời tiên quan trước.

Hắn ở trong lòng người Thiên Cừ chính là vương giả chân chính cai quản một phương, đến cả tượng vàng trong miếu thần cũng dám nung thành tiền.

Phàm nhân không biết tu vi hắn cao thế nào, chỉ coi hắn ngang hàng với Lưu tiên quan ở Quận Hồng Phúc sát vách.

Trời thu trong veo, những bông ngô đồng trên ruộng bị gió tây thổi cho vàng ươm, dưới bầu trời xanh mà một mảnh vàng rực xán lạn, phóng tầm mắt ra nhìn mãi cũng không hết.

Chim tước ríu rít, vỗ cánh tung bay, trộm ăn vụng trên ruộng.

Có hơi nước của Bất Tử Tuyền nuôi dưỡng, năm nay lứa hạt kê chín cây đầu tiên của Thiên Cừ không còn khô quắt nữa, bông lúa trĩu nặng khiến người nông dân cười toét miệng.

Tống Tiềm Cơ đi dọc đồng ruộng, chọn ra ba cây mập mạp nhất, cắt bỏ phần gốc rồi đóng gói cẩn thận bỏ vào trong hộp ngọc được khắc hình bông hoa phía trên.

Hiện giờ trong Thiên Thành có rất nhiều đồng ruộng phì nhiêu màu mỡ. Một phần là nhờ vào địa chủ quý tộc trước đây, nhờ có ngày đó bọn họ suốt đêm mua vé đứng rời đi Thiên Cừ, lưu lại phủ trạch, lâm viên, các loại hạt kê cùng rau dưa.

“Tống sư huynh đang làm gì vậy?”. Kỷ Thần thấy Tống Tiềm Cơ như đang đóng gói lễ vật, nghi hoặc hỏi:

“Lưu lại làm kỷ niệm sao?”

“Ta muốn gửi một chút thổ sản này lên cho Hoa Vi Tông. Tu sĩ tuy đã tích cốc nhưng thứ này dù là lễ mọn lại nặng ở tâm ý”. Tống Tiềm Cơ nói.

“Vì cái gì?”

Tống Tiềm Cơ cười nói:

“Ta muốn cảm tạ bọn họ đã có thể nhịn đau mà bỏ đi những thứ mình yêu thích, đem Quận Thiên Cừ cho ta”

Cảm tạ bọn họ sao? Kỷ Thần thầm nghĩ, Hoa Vi Tông cho huynh Quận Thiên Cừ rõ ràng là có ý muốn chỉnh huynh mà.

Đâu ra chuyện tốt như nhịn đau đem cho huynh như huynh nghĩ chứ.

Lòng dạ Tống sư huynh thật là rộng lớn, còn có thể lấy ơn báo oán như vậy.

Mạnh Hà Trạch lại biết rõ căn nguyên sự việc. Vào đêm trước khi Tống sư huynh rời tông đã nói, về sau sẽ đưa chút đặc sản địa phương trở về.

Tống sư huynh là người đã nói là làm, nói được thì làm được.

Mạnh Hà Trạch nhận lấy hộp lễ vật:

“Ta đi ra ngoài một chuyến, sư huynh cứ yên tâm”

Tống sư huynh quá mức nhân nghĩa, vẫn là không nên cùng đám sài lang kia của Hoa Vi Tông tiếp xúc nhiều. Hắn nói đi liền lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi luôn.

“Đợi đã”

Mạnh Hà Trạch nghe gọi liền quay đầu lại, chỉ thấy Tống Tiềm Cơ ném cho một vật:

“Thử kiếm”

Mạnh Hà Trạch đưa tay tiếp kiếm.

Ong một tiếng, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, một đạo ánh sáng bạc chiếu lên chân mày.

Thuận tay sử xuất một cái kiếm chiêu, hắn liền ngạc nhiên phát hiện, hình thức bên ngoài cùng với trọng lượng của thanh kiếm này giống y đúc như thanh kiếm sơ cấp lúc trước của hắn. Cầm thanh kiếm trong tay giống như gặp lại người bạn cũ.

Nhưng khi vung thanh kiếm này, lực cản của không khí càng nhỏ hơn, tốc độ xuất kiếm càng nhanh hơn, đúng như dệt hoa trên gấm, giúp hắn trở nên như hổ mọc thêm cánh.

“Đây là bảo kiếm mà sư huynh tự mình luyện chế cho ta”. Hai mắt thiếu niên nóng lên, nhẹ giọng hỏi:

“Nó tên là gì vậy?”

Tống Tiềm Cơ cười nói:

“Kiếm của ngươi, tên gì thì tự ngươi đặt đi”

Kiếm được cầm trong tay, giống như đang cầm ánh trăng mùa thu, khiến cho Mạnh Hà Trạch lộ ra nét ngượng ngùng:

“Ta, ta phải suy nghĩ một chút”

“Đi đi, thái độ tốt một chút, vạn lần đừng cùng người khác tranh chấp”. Tống Tiềm Cơ lại đưa cho hắn một xấp bùa chú, thuận tay vuốt phẳng vạt áo phía trước đang bị gấp nếp của hắn, giống như một vị cha già đang chuẩn bị hành lý cho con trai.

Mạnh Hà Trạch ôm quyền:

“Đồ vật nhất định sẽ đưa đến tận nơi, ta cũng nhất định sẽ trở về”

Kỷ Thần vội vàng đuổi theo:

“Mạnh huynh, có thể mang ta theo không?”

Tống Tiềm Cơ cười, cúi đầu gặt lúa, hưởng thụ niềm vui sướng của vụ mùa bội thu. Hắn để cho gió thu tùy ý thồi qua, để cho chim sẻ tùy ý đậu bên người ríu rít.

Thời gian không đến một trén trà nhỏ, lại vang lên một tiếng gào, Kỷ Thần vậy mà buông tha cho Mạnh Hà Trạch, vội vàng vòng về:

“Tống huynh, có người tìm huynh----------”

Tống Tiềm Cơ đang thu hoạch càng ngày càng tốt, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:

“Để hắn vào”

Kỷ Thần chạy đến trước mặt hắn, kích động nói:

“Là một vị đại mỹ nhân tuyệt thế, mang theo mười tám vị nữ tu Tiên Âm Môn tùy tùng, thật là khoa trương”

Tống Tiềm Cơ theo bản năng nhíu mày, nhưng lưỡi hái phía dưới vẫn không ngừng lại:

“Là Diệu Yên sao?”

Ta đời này không oán không thù gì với ngươi, ngươi tới tìm ta làm gì?

Kỷ Thân khoa tay múa chân, nói năng lộn xộn:

“Không phải là Diệu Yên tiên tử. Là, là, nét đẹp của nàng, đẹp đến mức làm người ta phải rét run-----”

Chợt một tiếng nói từ cách đó không xa vang lên:

“Là ta”

Tống Tiềm Cơ nghe thấy tiếng liền hơi giật mình, buông lưỡi hái xuống rồi đứng dậy.

Thanh âm của Diệu Yên luôn nhu lệ, bay bổng theo gió vào bên tai, phiêu phiêu mờ mịt.

Còn giọng nữ này lại mang theo chút thanh lãnh, hai chữ vừa phát ra giống như ngọc bội rơi trên đĩa ngọc, vang dội và khí phách.

Kỷ Thần yên lặng rời đi.

Mười vị nữ tu Tiên Âm môn cũng thối lui sang hai bên, làn váy nhẹ nhàng lay động, tiên khí tỏa ra bốn phía, giống như những đóa hoa trắng tinh đua nhau nở rộ.

Người vừa nói chậm rãi đi ra, lại giống như một thanh đao sắc bén đâm thủng bụi hoa.

Nàng mặc váy dài màu đỏ, từng lớp xếp chồng lên nhau, phủ đầy những sợi tua rua đính kèm những chiếc ngọc bội ở phía dưới, những chiếc ngọc bội phát ra âm thanh leng keng theo từng bước đi của nàng, cánh tay áo tung bay theo gió.

Tất cả các loài hoa trong vườn đều tranh nhau đón xuân, chỉ có nàng là tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, sắc đẹp tựa như đao.

Khí phải toàn thân nàng cùng với cảnh tượng ngày mùa nơi đây cực kỳ không tương xứng. Sau chớp mắt yên tĩnh, chung quanh liên tiếp vang lên những âm thanh hít khí.

Mỹ nhân đi tới trước mặt, Tống Tiềm Cơ kéo tay áo lên, vạt áo dính đầy bùn đất.

Hắn cười cười, thuận miệng chào hỏi:

“Xin chào”

Hết chương 162.
Bình Luận (0)
Comment