Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161. Tới Cũng Tới Rồi (2)

Chương 161. Tới cũng tới rồi (2)
Chương 161. Tới cũng tới rồi (2)

Sau khi gió cát giảm bớt, so với lúc hắn mới đến Thiên Cừ, bầu trời đã trong trẻo hơn nhiều. Ánh nắng trong suốt sáng ngời, mây trắng như tơ liễu nổi trên nền trời xanh.

Nếu hắn thật sự có thể mở thiên nhãn thì sẽ nhìn thấy khí vận từ tám phương hội tụ, hoá thành kim quang sáng rực, sáng hơn cả ánh mặt trời.

Từ sau đêm mưa kia, tử đằng trên giàn hoa triệt để héo tàn.

Dưới ánh nắng rực rỡ ngày hè, hoa sen trong lu nước nở rộ, chẳng chút kiêng nể mà để lộ thân hình, giọt nước trong suốt lăn trên lá sen, lấp la lấp lánh.

Từng con gió nhẹ thổi, hương sen bay đầy sân.

Đây là một buổi trưa vô cùng bình phàm, xem ra sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh.

Tống Tiềm Cơ chăm chú xới đất cho hai bụi hoa hải đường, hưởng thụ thời khắc trồng trọt vui vẻ yên bình.

Mãi cho đến khi có hai bóng người quen thuộc bước vào cửa, Mạnh Hà Trạch chạy phía trước, Kỷ Thần đuổi theo sau.

Tống Tiềm Cơ đặt cái xẻng trong tay xuống, đứng dậy nghênh đón.

Bóng người Mạnh Hà Trạch còn chưa tới, thanh âm đã truyền tới trước:

“Tống sư huynh! Việc đại hỷ! Phía Tây Nam đào được một nửa liền đào ra được một quặng linh thạch nhỏ ——”

Tống Tiềm Cơ ngẩn người ngồi phịch xuống ghế dựa, nhìn hắn chằm chằm:

“Ngươi nói cái gì?”

Kỷ Thần lớn tiếng cướp lời;

“Còn một tin tốt nữa, phía đông cũng đào ra dầu hoả, giếng dầu phun thẳng lên trên”

Tống Tiềm Cơ vô thức ôm chặt lấy gối tựa, lẩm bẩm:

“Không phải chứ, tại vì sao?”

Mạnh Hà Trạch:

“Cứ tưởng Triệu gia nhiều đời làm tiên quan, dùng đủ thủ đoạn thăm dò, đã lật tung cả Thiên Cừ rồi! Ai ngờ còn cá lọt lưới như vậy, sư huynh đúng là khí vận cực tốt!”

Khí vận? Trong đầu Tống Tiềm Cơ xẹt qua một đạo điện quang.

Đúng rồi, là khí vận có vấn đề, chẳng lẽ có người âm thầm vào thần miếu cũng bái sau lưng ta?

Hắn đứng dậy, hoá thành một bóng ảnh lao ra ngoài Tống Viện. Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần kinh hô một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Tống Tiềm Cơ bước lên bậc thang trùng trùng, đập vỡ khoá, mở cửa điện ra.

Lại chỉ thấy trong điện u ám, cửa sổ xung quanh đã tích một tầng bụi. Không có tượng của hắn, chỉ có tượng vàng của tiên quan đời trước cùng với Chưởng môn, trưởng lão Hoa Vi Tông vẫn ở đấy, toát ra cảm giác cô đơn không ai quan tâm.

Thiếu mất hương khói cung phụng, ánh sáng của tượng vàng cũng mờ đi, cảm giác áp bách lúc ban đầu sớm đã tiêu tan.

Lúc ngươi thờ phụng nó, nó là thần minh. Lúc ngươi không thờ phụng nó nữa, nó chỉ đơn giản là một vật chết.

Mạnh Hà Trạch cùng với Kỷ Thần dùng hết sức đuổi theo, trước sau tiến vào điện, lại chỉ thấy Tống Tiềm Cơ nhìn lên tượng thần, thần sắc hoảng hốt.

Khuôn mặt của các bức tượng chẳng mang theo chút biểu tình, nhìn xuống bóng người nhỏ bé bên dưới.

Kỷ Thần lo âu:

“Tống sư huynh, huynh sao vậy?”

Sư huynh vì sao không cao hứng chúc mừng, ngược lại lại chạy tới thần miếu?

Tống Tiềm Cơ đối diện với sắc mặt nghi hoặc của hai người họ, thầm nghĩ tới cũng tới rồi, nếu không làm chút việc quả thực không biết nói sao. Hắn vẫy tay:

“Nhiều vàng thế này, để không thì quá lãng phí, nung chảy đi!”

Hoàn toàn triệt đường khí vận gia tăng, cắt đứt hậu hoạ.

Mạnh Hà Trạch chợt kích động:

“Sư huynh thật có khí phách!”

Ban đầu hắn chỉ muốn khoá cửa lại thôi nhưng Tống huynh lại cười nói phất tay huỷ diệt thần vị. Đã từng là quyền lực tột đỉnh, người thống trị Thiên Cừ từ này không còn cao cao tại thượng nữa.

“Để đệ làm cho”

Mạnh Hà Trạch đáp.

Tống Tiềm Cơ thấy kỳ quái mà liếc nhìn hắn, người trẻ tuổi có sức sống thật đấy, làm việc thôi mà cũng vui mừng như vậy?

Nếu vấn đề không phải nằm ở thần miếu, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Là ai ở sau lưng chơi ta?

………

Một đêm gió lớn mây đen.

Bóng cây lắc lư, hai bóng người chụm đầu vào nhau trong hẻm tối.

Một người đè thấp thanh âm hỏi:

“Ta nghe nói, gần đây thiếu hàng đúng không? Nhà nhị thúc ta rất muốn mua một cái, ba ngày nay cứ nhắc mãi”

Thanh âm một người khác càng thấp hơn hắn:

“Lão ca, với giao tình của hai chúng ta, có thiếu thế nào cũng có phần của ngươi”

Nói xong liền móc một túi vải nhỏ từ trong ngực ra, mở ra từng lớp một, lộ ra thứ đồ vật to bằng bàn tay ở bên trong.

Thời khắc mặt trăng xuyên qua đám mây, chiếu sáng khuôn mặt của Lưu thợ mộc và Thiết Tam Ngưu.

Thiết Tam Ngưu cầm trong tay, tấm tắc bảo lạ:

“Kỹ thuật điêu khắc này, phong thái này, tựa như chỉ cần thổi một hơi là sống dậy vậy, đúng là chỉ có ngươi mới làm ra nổi. Chỉ tiếc là ——”

Hắn lật qua lật lại xem.

“Bé quá, bé quá đi!”

Lưu thợ mộc gấp gáp:

“Còn chê bé nữa? Đây là vật cấm đấy, không được làm ngoài sáng đâu!”

“Đúng đúng!”

Thiết Tam Ngưu gật đầu, lấy vải bố bọc lại, vội vàng nói đa tạ.

Thứ hiện lên dưới ánh trăng bàng bạc kia chính là một pho tượng điêu khắc của Tống Tiềm Cơ, rõ ràng đến từng sợi tóc, sống động như thật.

Thiết Tam Ngưu cầm lấy vật cấm, lặng lẽ rời đi.

Lưu thợ mộc thấy vậy liền thoả mãn mà than thở.

Thiên Cừ cái gì cũng tốt, chỉ độc mỗi việc bái tiên quan là như đi ăn trộm.

Trước đây tới thần miếu cúng tế, cầu mong bình an, khoẻ mạnh, hạnh phúc. Giờ giấu ở trong nhà, bái tượng đất, tượng gỗ, lại chỉ cầu mong đối phương tu vi tăng tiến, sống lâu trăm tuổi. Quận Thiên Cừ vĩnh viễn không thay đổi tiên quan, cuộc sống của con cháu đời sau càng ngày càng tốt.

……….

Công việc đào sông đang được đẩy nhanh tiến độ với khí thế ngất trời, cây non cùng với hoa màu cũng uống no nước mưa mà sinh trưởng vượt bậc dưới ánh mặt trời.

Mùa hè Thiên Cừ không còn tĩnh mịch nữa, cuối cùng cũng có tiếng ve sầu, tiếng côn trùng, tiếng chim hót.

Đám thiếu niên mỗi ngày một cao lớn. Bọn họ chạy dưới ánh mặt trời, xuyên qua rừng rậm, đốt lửa nướng thịt, chẳng chút kiêng nể mà hoang phí thanh xuân.

Tống Tiềm Cơ làm việc dưới ruộng, đau khổ che giấu, áp chế tu vi. Hắn vô cùng bất đắc dĩ, đợi đến một ngày hắn không áp chế nổi nữa, kết đan cùng với kết anh lôi kiếp, chỉ sợ sẽ đồng thời giáng xuống.

Sự khô nóng bất giác giảm bớt, gió mát âm thầm nổi lên, màu xanh lục nơi ruộng đồng dần biến thành sắc vàng.

Vụ thu hoạch mùa thu của Thiên Cừ sắp đến rồi.

Hết chương 161.
Bình Luận (0)
Comment