Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160. Tới Cũng Tới Rồi (1)

Chương 160. Tới cũng tới rồi (1)
Chương 160. Tới cũng tới rồi (1)

Tống tiên quan từ Quận Hồng Phúc cách vách mời tới một vị Tư công tinh thông thuỷ lợi, nhằm giúp cho tiến độ tu sửa đường sông của toàn bộ Quận Thiên Cừ trở nên nhanh hơn, nước sông trở nên càng trong hơn.

Tin tức này nhanh chóng truyền khắp Thiên Cừ, khi Thiết Tam Ngưu tới bên bờ sông, toàn bộ mọi người đều đang dừng làm việc mà chờ đợi.

Bốn người đội phát gà dẫn đầu vỗ tay, tiếng hoan hô hai bên bờ vang tận mây xanh.

Thiết Tam Ngưu cả kinh:

“Đây là?”

Lưu thợ mộc cười đáp:

“Mọi người nghe nói ngươi nguyện ý từ bỏ cuộc sống sung túc ở Quận Hồng Phúc mà tới Quận Thiên Cừ bọn ta, giúp đỡ chúng ta việc xây dựng đường sông nên đều rất hoan nghênh ngươi”

“Hổ thẹn quá, thật ra cũng chẳng phải cuộc sống sung túc gì đâu…”

Thiết Tam Ngưu bởi xấu hổ mà đỏ bừng mặt, lại càng cảm động hơn:

“Người Thiên Cừ nhiệt tình quá!”

Cảnh tượng đồng tâm hiệp lực cùng làm tốt một việc, toàn bộ mọi người đều tràn đầy nhiệt tình này, ở Quận Hồng Phúc hắn chưa từng thấy qua.

Nhưng mới chỉ nửa ngày ngắn ngủi, hắn nhìn thấy càng nhiều thì nỗi nghi hoặc trong lòng cũng lại càng nhiều. Mặc dù việc xây dựng đường sông đang được đẩy nhanh tiến độ, nhưng lại không có roi vọt hay côn bổng, ai thấy mệt thấy đói, bất cứ lúc nào đều có thể qua lều tranh uống trà lạnh hoặc nước ô mai. Quy tắc lỏng lẻo như vậy mà lại không có ai trộm lười biếng cắt xén vật liệu, giở trò gian dối, mọi người đều cam tâm tình nguyện cẩm xẻng sắt làm việc dưới tiết trời nắng nóng.

Đợi đến lúc phát cơm trưa, canh thịt hầm nóng hôi hổi cùng với màn thầu trắng trẻo to đùng đủ ăn no, so với phú nông ở Quận Hồng Phúc còn được ăn ngon hơn.

Thiết Tam Ngưu cầm bát canh thịt, bắt chuyện với người bên cạnh:

“Vùi đầu liều mạng mà làm như vậy, các ngươi không mệt sao?”

“Không mệt, nếu có thể lấy được một khối ‘Tiên phong mở sông’, lại chọn được thêm hai mảnh lụa mang về trong thôn, làm rạng rỡ tổ tông, cả nhà đều vui mừng”

Thiết Tam Ngưu sửng sốt, hắn biết Tống tiên quan đem về một lô tơ lụa từ Quận Hồng Phúc, vậy mà không phải cho bản thân mình hưởng thủ mà là phát cho công nhân.

‘Cái gì là ‘Tiên phong mở sông’ ?”

“Là thiết bài phong thưởng, là vinh dự”

Người bên cạnh nở nụ cười hàm hậu:

“Người sống cả một đời, phải có mục tiêu, không thể chỉ vì ăn cơm làm việc ngủ nghỉ. Ngày xưa khổ cực, sống cũng mơ mơ hồ hồ, giờ được ăn no rồi, ngươi nói xem còn muốn gì nữa?”

Thiết Tam Ngưu cắn màn thầu, chậm rãi cân nhắc, phát hiện Thiên Cừ thực tế và trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn bất đồng, cho dù là công nhân xây sông bình thường cũng có mưu cầu cao hơn.

“Mấy vị thi triển phát thuật hạ nhiệt, nhất định là tiên sư có tu vi. Tiên sư cũng tự mình giám sát chuyện đường sông sao?”

Hắn nhỏ giọng hỏi Lưu thợ mộc, chỉ sợ nảy sinh va chạm.

“Đương nhiên rồi, tiên sư không chỉ giúp đỡ chuyện đường sông mà Tống tiên quan cũng tự mình xuống ruộng nữa kìa”

Thiết Tam Ngưu kinh ngạc:

“Tiên quan xuống ruộng?!”

“Đúng thế, Tống tiên quan thích dùng cày trục cong xới đất, thích gieo mạ, mạ gieo thẳng tắp, khoảng cách giữa mỗi mầm non đều bằng nhau, so với dùng thước đo còn chuẩn hơn. Lúc ngài ấy làm ruộng chuyên chú cẩn thận lắm, có thể một hơi làm năm canh giờ mà không cần nghỉ ngơi, ngươi nói chuyện với ngài ấy, ngài ấy còn chưa chắc nghe thấy đâu”

Thiết Tam Ngưu lẩm bẩm:

“Trời ạ”

Bởi cả ngày nay đều sống trong sự kinh ngạc cho nên đêm đầu tiên tới Thiên Cừ, Thiết Tam Ngưu đã mất ngủ.

Trong lòng hắn cảm khái vô cùng, hắn liền khêu đèn vẽ tranh, suy tư xem phải làm sao để chỉnh đốn đường sông của Thiên Cừ. Trước khi ngủ mở ra ghi chú, ghi chép lại những điều mắt thấy tai nghe hôm nay:

“…… Thiên Cư là một nơi rất thần kỳ, ở nơi đây ngươi có thể nhìn thấy gió cát, cũng có thể nhìn thấy những cây non đang nảy mầm. Có giếng khô không đào nổi ra nước, cũng có đường sông đang đào đắp. Mỗi một người sống tại đây, bất luận là đang đào sông, làm ruộng hay trồng cây, ngươi đều có thể nhìn thấy niềm hy vọng vô hạn từ trên người họ”

“Thiên Cừ mặc dù nghèo khó, nhưng cuộc sống của người Thiên Cừ vui vẻ hơn người Hồng Phúc, càng có tôn nghiêm hơn. Có phần hy vọng và tôn nghiêm này, Thiên Cừ sớm muộn cũng sẽ vượt qua Hồng Phúc”

“Ta rất hiếu kỳ, Tống tiên quan dùng tiên pháp gì mà có thể khiến một Thiên Cừ ba năm không mưa cây cỏ lại bừng sức sống, có thể khiến nhiều người phấn đấu quên mình mà đi theo ngài ấy như vậy, sùng bái, tôn kính ngài ấy từ tận đáy lòng”

Hắn viết xong bút ký lại soạn một phong thư, quyết định tìm người truyền lời lại cho đồng hương thân thích ở Hồng Phúc.

Hồng Phúc giàu có, đông đúc, nhưng giàu là ở chỗ mưa thuận gió hoà. Cuộc sống của bần nông tá điền vẫn vất vả như thế, nhưng công nhân đào sông ở Thiên Cừ dù vất vả lại được bao ăn bao uống, sao có thể không khiến người ta động lòng.

Ngày thứ hai, hắn nhờ Lưu thợ mộc giới thiệu mà thương lượng với tiên sư bên sông:

“Tiên tử, quê ta có mấy đồng hương, bọn họ cũng muốn tới Thiên Cừ đào sông. Hồng Phúc năm nay lũ lụt, đồng ruộng ngập nước, khoản cứu tế của tiên quan lại chậm chạp mãi không thấy đến, tá điền cũng sắp không có cơm mà ăn rồi. Bọn họ ở quê nhà chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng có gì phải luyến tiếc, chỉ có một thân khí lực, không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn là được”

Chu Tiểu Vân sảng khoải đáp:

“Chỉ cần có cơm ăn? Việc này ta có thể quyết định được, không cần làm phiền Tống sư huynh, ngươi bảo bọn họ tới đi”

Thiết Tam Ngưu vui mừng quá đỗi.

Kể từ khi tiên quan hai quận ‘giao hảo’ với nhau, cổng thành nơi bức tường cao giữa Thiên Cừ và Hồng Phúc đã được mở ra, cho phép ra vào.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, cũng chỉ là ‘vài đồng hương’ thôi, nghe chừng chắc mười mấy người. Thiên Cừ thiếu gì chứ không thiếu đất hoang.

Thêm vài người khai hoang cũng không xấu.

Vào lúc Tống Tiềm Cơ còn chưa biết gì, cả trăm người Hồng Phúc đã chuyển nhà di cư tới Thiên Cừ, bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Mà đây mới chỉ là khởi đầu.

Trong lúc Tống Tiềm Cơ chờ ngày lành tháng tốt để đốt lò, hắn vẫn chăm lo cho Tống Viện như trước, trồng trọt cây mới, chỉ có duy nhất một điều phiền não là việc che giấu tu vi.

Hắn cần tu vi để khống chế Bất Tử Tuyền trong tịnh bình, nhưng lại không muốn trời sinh dị tượng, lôi vân vần vũ, khiến người khác chú ý.

Nếu mười lăm tuổi đã kết đan, người đời sẽ chọn hắn là đệ nhất thiên tài trong đám hậu bối trẻ tuổi, vượt qua cả Tử Dạ Văn Thù, Thanh Nhai Thư Viện tất sẽ chẳng còn mặt mũi nào, có khả năng còn gọi tới cả Tiển Kiếm Trần.

Tới lúc đó, một nửa tu chân giới sẽ đều tới Thiên Cừ xem náo nhiệt, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến việc trồng trọt của hắn.

May mà đời trước hắn tu luyện một bộ công pháp, có thể che giấu cảnh giới, khiến người ta không nhìn ra được sâu cạn.

‘Xuân Dạ Hỉ Vũ’ bản tính ôn hoà, vì sao tu vi lại tăng chóng mặt như vậy? Tống Tiềm Cơ thầm cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, hắn nghi hoặc nhìn trời.

Có người muốn chơi ta sao?

Hết chương 160.
Bình Luận (0)
Comment