Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159. Tuyển Chọn Tư Công (2)

Chương 159. Tuyển chọn Tư công (2)
Chương 159. Tuyển chọn Tư công (2)

Có Lưu thợ mộc khi trước dâng lên cày trục cong được phong làm Tư nông, nay phủ tiên quan dán cáo thị tuyển ‘Tư công’, lại một lần nữa gây nên chấn động:

“Phủ tiên quan tuyển Tư công, người có ý mau tới báo danh”

“Phàm nhân chỉ cần thạo nghề, có thể cống hiến cho Thiên Cừ, đều có thể làm cận thần của tiên quan”

Vì để tiếp xúc Tống tiên quan trong cự ly gần, tựa như Lưu thợ mộc đồng hành cùng Tống tiên quan, người đến đăng ký nhiều vô kể:

“Tổ tiên ta cũng từng đào sông, mấy ngày trước ta còn được chọn là ‘Tiên phong mở sông’, ta có được không?”

“Ta biết xem mây dự đoán thời tiết có được không?”

Đội phát gà Thiên Cừ phụ trách phỏng vấn vòng đầu, nhưng phàm là có người đưa ra kiến nghị hay với việc xây sửa đường sông, cho dù có không làm được Tư công cũng đều được nhận thưởng tương xứng.

Lòng nhiệt tình tăng vọt, thanh thế vang xa, thậm chí còn truyền tới Quận Hồng Phúc cạnh bên.

Ngay cả Lưu tiên quan Quận Hồng Phúc cũng biết Quận Thiên Cừ đang tuyển chọn Tư công.

Lưu Hồng Sơn đặc biệt soạn một phong thư, ngoài mặt thì mời Tống Tiềm Cơ tới Hồng Phúc tuyển chọn nhân tài chứ thực chất là muốn lừa Tống Tiềm Cơ tới Quận Hồng Phúc.

Tống Tiềm Cơ biết thừa, nhưng vẫn vui vẻ đi.

Kỷ Thần không muốn lại phải uống ‘trà thô rượu nặng’ nữa, đánh chết cũng không đi, Tống Tiềm Cơ liền đem theo Tư nông Lưu thợ mộc, người am hiểu nông canh.

Đời trước Lưu Hồng Sơn mãi cho tới khi bị hắn phản sát cũng chưa đột phá Nguyên Anh, vĩnh viễn ở vị trí cách một bước chân là vượt qua ngạch cửa đầy xấu hổ.

Việc tu luyện chính là tàn khốc thế đấy, hy vọng và tuyệt vọng luân phiên xuất hiện.

Một bình cảnh làm chậm trễ mười năm trăm năm, mãi cho đến khi tuổi thọ đã cạn cũng là chuyện thường. Chỉ cần bước chân lên tiên đồ, rất ít người cam tâm tình nguyện đứng yên tại chỗ.

“Tống huynh lại mở thiên nhãn nhìn giúp ta nhìn xem, công pháp này của ta rốt cuộc có lỗ hổng ở đâu?”

Lưu Hồng Sơn bày yến tiệc, dùng rượu ngon đồ ngon tiếp đãi, ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ lần này lại không gảy nữa.

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, ngươi không phải có lỗ hổng ở đâu mà là cả người ngươi đều là lỗ hổng tựa như cái sàng ấy.

“Đừng hoảng, thời cơ chưa đến”

Hắn bình thản mỉm cười:

“Ta nghe nói lúc Hồng Phúc tu sửa đê dập, có tiên sinh tới hiến bản vẽ?”

Lưu Hồng Sơn nghe vậy liền biết ý, thái độ hoà ái:

“Tiên sinh cái gì, là một thợ rèn. Tự xưng đã quan sát lưu lượng nước sông ba mươi năm nay, đi khắp hai bên bờ”

Tống Tiềm Cơ:

“Có thể mời tới gặp không?”

“Dễ thôi!”

Lưu Hồng Phúc thuận miệng phân phó Tư lễ.

“Đi gọi Thiết Tam Ngưu tới đây. Lần này lợi cho tên khờ này rồi”

Không lâu sau, một vị hán tử da đen cường tráng theo Tư lễ đi vào điện, khom lưng cúi đầu hành lễ, trình lên một xấp giấy.

Hắn hiển nhiên không phải lần đầu dâng lên bản vẽ, nhưng vẫn sợ hãi như cũ:

“Hai vị tiên quan tại thượng, tiểu nhân đã ghi chép chi tiết sự biến hoá của lưu lượng nước, nghiên cứu thổ nhưỡng địa chất hai bên bờ sông, vẽ ra bốn mươi tấm bản đồ thuỷ lợi, viết nên ba cuốn tâm đắc, một cuốn ‘Thuỷ văn chú’…”

Tống Tiềm Cơ tiện tay lật xem, càng xem càng thấy vui mừng, đem bản vẽ phân ra cho Lưu thợ mộc cùng thưởng thức, chính hắn thì đứng dậy:

“Vị tiên sinh này, có nguyện ý theo ta về Thiên Cừ làm Tư công không?”

Thiết Tam Ngưu nghe vậy liền ngây ngốc:

“Ngài chọn tiểu nhân thật sao?”

Tống Tiềm Cơ hành lễ.

Thiết Tam Ngưu thụ sủng nhược kinh:

“Không dám, không dám”

Tống Tiềm Cơ vẫn nói:

“Đạt giả vi sư”

(Đạt giả vi sư: việc học không phân biệt tuổi tác, bắt đầu sớm hay muộn, ai tinh thông đều được xưng là thầy)

Một người thì khách khí, một người thì kích động, chỉ có sắc mặt Lưu Hồng Sơn là dần lạnh xuống.

Nào có đạo lý tu sĩ hành lễ với phàm nhân.

Đợi Lưu thợ mộc dẫn Thiết Tam Ngưu ra khỏi đại điện, quay về thu thập hành lý xong hắn mới ngữ trọng tâm trường mà nhắc nhở Tống Tiềm Cơ tiên quan và phàm nhân có khác biệt:

“Làm tiên quan, không thể đối với phàm nhân quá tốt, nếu không bọn chúng sẽ không kính sợ ngươi. Sự kính sợ mất đi rồi thì bàn thờ trong thần miếu cũng chuẩn bị sụp”

“Bàn thờ sụp thì đã sao?”

Tống Tiềm Cơ thích thú lật xem bản vẽ.

Lưu Hồng Sơn trừng mắt chau mày, vội la lên:

“Bàn thờ mà sụp là trời sắp sụp đấy! Nếu chẳng có ai thờ phụng thần miếu nữa thì thế giới này sẽ biến thành dạng gì?!”

Tống Tiềm Cơ chẳng thèm để tâm mà cười cười.

Lưu Hồng Sơn vẫn còn trông cậy hắn mở thiên nhãn nên chỉ có thể nhẫn nhịn không nói gì.

Trong mắt Tống Tiềm Cơ, thủ nghệ thô sơ tự làm bình tưới để tưới nước đối với việc trồng trọt mà nói chỉ tương đương với ‘Luyện Khí sơ kỳ’.

Giống như Lưu thợ mộc chế tạo ra cày trục cong, hiện giờ đang nghiên cứu cải tạo các nông cụ khác mới là ‘Nguyên Anh cường giả’.

Mà vị Thiết Tam Ngưu tiên sinh này, lại có một bộ ý tưởng hoàn chỉnh đối với việc tích nước sông, phân nước, lợi dụng địa thế để tưới tiêu ruộng đồng, có thể xưng là ‘Hoá Thần tôn giả’ của giới trồng trọt, đương nhiên phải nhiệt tình nghênh đón.

Đợi đến khi khí hậu, lượng mưa của Thiên Cừ dần hồi phục, thì việc trăm ngọn đồi hoang trở thành ruộng bậc thang sẽ không còn là mơ nữa.

Thiết Tam Ngưu ngay cả khi đã bước lên thất tuyệt bảo thuyền, vẫn cảm thấy không chân thực, không ngừng tự véo đùi mình.

Lưu thợ mộc đánh giá vị đồng nghiệp mới này:

“Thiên Cừ không giàu có như Hồng Phúc, lão ca nên chuẩn bị trước”

Trước đây người Thiên Cừ phải mạo hiểm tính mạng trốn sang Hồng Phúc. Người này lại là người đầu tiên trong vòng sáu mươi năm qua từ Hồng Phúc chủ động tới Thiên Cừ, coi như là mở ra tiền lệ.

Thiết Tam Ngưu đối diện với Lưu thợ mộc, không còn câu nệ như trong đại diện nữa, sảng khoái phất tay:

“Không sợ vất vả”

Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý với việc đối diện với đất đai cằn cỗi, chịu khổ chịu tội:

“Nhà ta ở bên sông, Hồng Phúc hàng năm bão lũ….”

Hắn ngửa đầu lên, thở dài một hơi:

“Mặc dù ta là thợ rèn nhưng cũng tập viết đọc sách, tâm vẫn mang chí hướng. Nửa đời vùi đầu nghiên cứu thuỷ lợi, sáu lần dâng bản vẽ không thành, tài giỏi cũng chẳng được trọng dụng. Nay rời xa quê hương, chỉ cầu được nghiệm chứng những thứ đã học được, một thân bản lĩnh có chỗ dụng võ, báo đáp minh chủ”

Lưu thợ mộc nghe mà sóng lòng trào dâng.

Người ta quả không hổ là người đã từng đọc sách ở Quận Hồng Phúc, cái gì mà ‘tài giỏi cũng chẳng được trọng dụng’, ‘một thân bản lĩnh có chỗ dụng võ’, ‘báo đáp minh chủ’, những từ này nghe hay biết bao.

Hắn cũng muốn nói gì đó, cho nên mở miệng lớn giọng đáp:

“Ta cũng vậy!”

Hết chương 159.
Bình Luận (0)
Comment