Hôm nay Thiên Cừ Phường tụ tập rất nhiều người, không chỉ người Thiên Cừ mà còn có đội dự thi của Quận Hồng Phúc sát vách, thương đội của các quận quốc khác cùng với tán tu tới đây du ngoạn xem náo nhiệt.
Hoạ sư có bàn ghế chuyên dụng, chiếm cứ nơi có tầm nhìn tốt nhất.
Các cô nương vẫy hoa tươi, lụa màu chen chúc đứng ngay đầu đám đông, tranh nhau ngắm nhìn phong thái của tiên quan.
Lão nhân và những người phụ nữ ôm hài tử thì đại đa phần ở phía sau, nơi ấy dòng người tương đối thưa thớt.
Xe ngựa cao lớn lộng lẫy, xe lừa đơn sơ, xe bò kéo rau đều được buộc vào cọc ven đường, có người vén rèm xe ngước đầu nhìn, hoặc đứng trên xe nhìn ra xa.
Đệ tử đội săn bắn canh gác trên mái nhà nhìn xuống dưới, toàn bộ Thiên Cừ Phường tựa như một nồi hấp đa màu sắc, đa dạng chủng loại, nhưng hết thảy đều bại lộ dưới ánh mặt trời trong vắt của ngày đông.
Trời xanh mây trắng, biển người tấp nập.
Một khắc đao quang sáng lên kia, mọi người còn tưởng rằng là tiết mục ngẫu hứng đã sắp xếp từ trước, biểu diễn múa đao giống như đội múa lân sư rồng.
Trong lúc mọi người còn đang ngây ngẩn nhìn, Vệ Bình đã phi thân về hướng đao quang.
Hắn không xuất kiếm mà một lúc đánh ra mười tám lá phù đóng băng.
Thích khách trong phút chốc bị đông thành người băng, duy trì động tác xuất đao.
Vệ Bình kinh hãi, thầm nói không tốt, chỉ thấy toàn thân Lận Phi Diên mang bộ dạng thích khách, toả ra khói trắng, trong nháy mắt hoá thành người giấy, tự cháy hết, chỉ lưu lại một lớp áo hoa trên mặt đất.
“Là hoá thân thuật! Không chỉ có mình Lận Phi Diên!”
Lận Phi Diên chỉ biết đao kiếm, không thông đạo thuật.
Một đạo đao quang khác lại sáng lên sau lưng Vệ Bình, hắn vội vàng quay lại chống đỡ.
Đúng lúc này, không biết từ nơi nào vang lên tiếng còi thảm thiết.
Ngựa bên đường kinh hãi hí vang, vó ngựa tuấn mã giơ cao, hàng chục con ngựa như phát điên mà đâm ngang đâm dọc, nhà cửa sụp đổ, bụi mù nổi lên bốn phía.
Tiếng kinh hô, tiếng kêu gào, tiếng khóc than đồng loạt bạo phát, đám đông ồn ào chạy náo loạn, trong nháy mắt khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Xe lật, ngựa hí, trái cây bay tán loạn, pháo hoa nổ mạnh, ánh lửa ngập trời.
Ngựa dẫm người, xe đâm vào người, người đẩy người.
Chu Tiểu Vân hét lớn:
“Bảo vệ Tống sư huynh ——”
Tống Tiềm Cơ chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, bất động như núi:
“Giải tán tất cả mọi người ra ngoài”
Thanh âm hắn không lớn nhưng lại vô cùng uy nghiêm, không cho phép nghi ngờ.
Chu Tiểu Vân nghiến răng, cao giọng hô:
“Đội hộ vệ đi theo ta!”
Đội hộ vệ quay đầu rời đi, tiến vào biển người, giữ chặt đám ngựa đang nổi điên, cõng lão nhân bị doạ ngất đi, cướp lấy hài đồng đang kêu khóc dưới vó ngựa.
Phòng hộ trận mở ra, kim quang nhu hoà chiếu khắp Thiên Cừ Phường, làm chậm lại hết thảy lực đạo va chạm.
Ngoại môn đệ tử từ bên cửa và trên mái nhà nhảy xuống, dập tắt thế lửa, giết chết người giấy đang làm loạn giữa đám đông.
Đội hộ vệ và đội thành phòng nhanh chóng tổ chức, hiện trường hồi phục lại trật tự, tựa như đã từng diễn tập qua rất nhiều lần, mọi người dưới sự bảo hộ của bọn họ nhanh chóng rút lui ra phía ngoài phố.
Một con ngựa cao to giống như bị kinh sợ, hai mắt đỏ như máu, kéo theo xe ngựa xông về phía Tống Tiềm Cơ.
Khi mã phu rút kiếm ra, người bán hàng rong gánh lên đòn gánh, phú thương ôm đầu chạy trốn, nữ tử vén váy đồng thời hành động, thần sắc kinh hoàng trên mặt bọn họ biến mất, nhất loạt xuất chiêu, trước sau trái phải phong kín đường lui của tiên quan.
Vệ Bình quay đầu lại, đôi mắt như sắp nứt ra.
Ai nói thích khách nhất định phải trăng mờ gió lớn, bốn bế vắng lặng mới có thể ra tay?
Lận Phi Diên lúc trước cố ý để Vệ Bình tưởng rằng thích khách chỉ có mình hắn.
Nhưng một hồi ám sát tuyệt đối không phải chuyện tranh đấu chỉ của hai người. Song phương cùng dùng đủ thủ đoạn, lực lượng, tốc độ, thần thông, quỷ kế, dốc hết những gì mình có.
Bốn phía của Tống Tiềm Cơ lúc này không người bảo vệ, chỉ có kẻ địch.
Trong mắt bốn người hiện lên ý cười tàn nhẫn, nhất định phải làm được, bất chợt trước mắt kim quang chợt loé, tựa như lưỡi dao lăng không đâm đến.
Thân thể cả bốn bị kim quang đâm xuyên, máu bắn tung toé.
Tuấn mã ngã xuống, thùng xe bị hung hăng ném ra ngoài, trong xe truyền tới một tiếng kêu thảm, sau liền không còn phát ra âm thanh.
Kỷ Thần trên nóc nhà nhũn chân, tay cầm trận bàn run rẩy kịch liệt, sắc mặt tái nhợt như giấy:
“Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, bốn tên Kim Đan liền…”
Sát trận của hắn chỉ có thể dùng một lần, lúc phát sinh hỗn loạn, hắn biết bản thân mình nhất định phải tìm thời cơ thích hợp nhất, giết chết thích khách mạnh nhất, ẩn nấp sâu nhất.
Phố xá ban nãy mới ồn ào tấp nập trong phút chốc khắp nơi hỗn độn, khói lửa cuồn cuộn.
Người giấy bị thiêu đốt hầu như không còn, đám đông bỏ chạy phân nửa, đường phố trống ra. Vệ Bình dùng tốc độ nhanh nhất lao đến bên người Tống Tiềm Cơ.
Mắt thấy mọi thứ đã xong xuôi, bọn họ đã vượt qua được kiếp nạn này.
Nhưng có người so với Vệ Bình, Kỷ Thần và đội hộ vệ càng nhanh hơn.
Thùng xe ngã bên người Tống Tiềm Cơ lại ngoài dự liệu mà phát nổ, một đạo đao quang bắn ra.
Đao quang chiếu sáng khuôn mặt của Tống Tiềm Cơ.
Phản xạ ánh sáng mặt trời, vô cùng chói mắt.
“Tống sư huynh!”
Vô số tiếng thét gào cơ hồ như cùng lúc vang lên.
Đao phong phát ra kình khí tạo thành kết giới, đem Tống Tiềm Cơ bao vây lại.
Sợi tóc đen nhánh của Tống Tiềm Cơ bị thổi lên, phất qua gương mặt, khiến hắn cảm thấy đôi chút ngứa ngáy. Hắn chớp chớp mắt, tựa như bị đao quang đâm đau.
Thân đao rộng mà dài, tựa như một thanh đao đã từng giết qua vô số Nguyên Anh, một đao hạ xuống, có thể chặt đứt một ngọn núi nhỏ.
Tống Tiềm Cơ chỉ vươn ra một cánh tay, tay áo rũ xuống bị kình khí thổi bay, tựa như một đóa hoa tàn bay trong gió.
Thời điểm cuối cùng, khuôn mặt của Lận Phi Diên vẫn không chút biểu tình, vẫn duy trì sự bình tĩnh..