Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187. Minh Đao Ám Kiếm (2)

Chương 187. Minh đao Ám kiếm (2)
Chương 187. Minh đao Ám kiếm (2)

Phố xá náo loạn, giết người trong loạn.

Phải là giữa thanh thiên bạch nhật, dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông.

Ngựa bị hạ thuốc, đạo thuật cắt giấy làm người, mã phu, người bán hàng rong, phú thương, nữ nhân, tất cả đều hành động nhanh nhẹn, lồng ghép chặt chẽ.

Chỉ tiếc rằng Tống Tiềm Cơ không chút do dự mà hạ lệnh dọn sạch hiện trường, sự hỗn loạn kết thúc quá nhanh, bằng không bọn họ có thể càng chiếm được tiên cơ.

Nhưng sẽ không có ai bảo trì cảnh giác với một thùng xe đã phát ra tiếng kêu thảm. Tống Tiềm Cơ cho dù tâm tư có thâm trầm đến đâu cũng sẽ vô thức cho rằng trong xe là phàm nhân bị ngộ thương.

Lúc Lận Phi Diên lập kế hoạch, có người hỏi hắn có nhất thiết phải làm đến bước này không?

Không phải chỉ là giết một tên tiểu tiên quan tu vi thấp kém, có chỗ dựa rất lớn sao.

Tống Tiềm Cơ nhìn thì có vẻ giống người được vảo vệ, hắn giỏi trồng trọt, yêu thích hoa cỏ, chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ.

Lận Phi Diên không bị những thứ bề ngoài này làm cho mê hoặc, hắn kiên nghị cho rằng người có thể được sùng kính và cảm phục như vậy, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào phẩm đức hoặc ân tình.

Hoặc là nói, hắn căn bản không tin những thứ như ‘phẩm đức’, ‘ân nghĩa’, ‘dĩ đức phục nhân’ (dùng đức độ để thu phục người khác)

Tống Tiềm Cơ càng có vẻ yếu ớt, hắn lại càng cảnh giác.

Nếu Tống Tiềm Cơ mở ra bảo hộp, ném ra một toà Hoạ Xuân Sơn thì phải đối phó ra sao?

Dùng Thất Tuyệt Cầm thì sao? Dùng Đồ Long trận thì thế nào?

Cho dù hắn dùng truyền thừa của bất kì một vị thánh nhân nào thì động tĩnh đều cực đại, kinh thiên động địa, đặt ở bình nguyên hay trên trời nhất định đều là đại sát chiêu.

Nhưng nếu ám sát bên trong Thiên Cừ Phường lầu cao san sát, dòng người tấp nập, người ngã ngựa đổ, đại thần thôn sẽ không dễ thi triển, ngược lại lại bó tay bó chân.

Lận Phi Diên dùng hết linh khí, chém ra một đao mạnh nhất. Đao dù lớn nhưng lại đủ nhanh.

Gío nổi mây phun, đất đá bay mù trời.

Trong tay Tống Tiềm Cơ trống không, hắn vươn một bàn tay ra.

Hai ngón tay khẽ động, dùng tay không búng ngược lại thân đao.

“Keng ——”

Tiếng của kim loại đất đá va vào nhau vang lên.

Trong nháy mắt, hàn ý từ thân đao thấm qua tứ chi, khiến cho vị thích khách không động đậy nổi.

Lận Phi Diên nhìn thấy quang mang càng sáng hơn ánh mặt trời, cảm nhận được bóng ma tử vong cùng sự khủng bố tột độ.

Thân đao tách ra làm hai, xương cốt từ đầu ngón tay đến cổ tay bên tay phải cầm đao đều vỡ vụn.

Tống Tiềm Cơ chỉ bắn ra một giọt nước.

Sớm nay trước khi xuất môn, vì để áp chế cảnh giới, hắn đem linh khí dồi dào trong kinh mạch áp xuống trăm lần, ngưng kết thành nước.

“Hy vọng hôm nay không có việc gì, bằng không thì…”

Hắn nhìn về phía ánh mắt của thích khách đang kinh hãi, không thể tin nổi, trong lòng tự bổ sung nửa câu sau.

“Coi như hắn xui xẻo”

Bản mệnh đao của Lận Phi Diên bị huỷ, hắn hộc máu chạy trốn.

Vệ Bình bay tới:

“Tống Tiềm Cơ!”

Hắn quên mất phải gọi tiên sinh hoặc sư huynh.

Tống Tiềm Cơ chiến lực cường đại, mạnh đến mức không giảng đạo lý, không thể tin nổi, vượt ra khỏi dự liệu của mọi người.

Hắn không ngờ tới, thích khách cũng tuyệt đối không nghĩ tới, kế tiếp đây là phong toả điều tra, Lận Phi Diên không thể trốn đi xa nổi…

“Cẩn thận!”

Một cỗ khí lực mạnh mẽ bổ nhào về phía hắn, trong nháy mắt hắn bị kéo đến sau lưng Tống Tiềm Cơ.

Khi mũi kiếm xuyên thấu qua cơ thể Tống Tiềm Cơ, máu nóng bắn lên mặt Vệ Bình, Vệ Bình mới ý thức được đã phát sinh chuyện gì.

Một thích khách không thể chỉ có một pháp khí bản mệnh.

Ai ngờ Lận Phi Diên bị trọng thương mà còn giả vờ bỏ trốn, trở tay xuất kiếm đâm tới.

Người bị đâm vậy mà là Vệ Bình.

Kiếm này vô thanh vô tức, không lộ ra linh khí, không có tiếng phá gió.

Thân kiếm đen nhánh, cho dù dưới ánh mặt trời chói chang lúc chính ngọ cũng chẳng thấy một tia sáng.

Minh đao, ám kiếm.

Máu lăn dài trên má, trên lông mày Vệ Bình.

Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt của Tống Tiềm Cơ, nhìn thấy bóng lưng chắn trước người mình nhuốm máu, trong phút chốc toàn thân hắn lạnh toát, đồng tử tan rã.

Tống Tiềm Cơ trúng kiếm.

Hoá ra một trận ám sát này, vòng cuối cùng chính là hắn.

Bản mệnh kiếm của Lận Phi Diên bị Tống Tiềm Cơ chặt đứt, thân kiếm bay ra ngoài, đâm vào đài cao.

Đội hộ vệ chạy đến từ bốn phương tám hướng.

Kỷ Thần hai mắt đỏ ngầu, kiếm áp lên sau cổ thích khách.

Thích khách quỳ rạp xuống đất, nôn ra máu, bị vô số đao kiếm phẫn nộ chỉ vào, hắn lại chỉ giương mắt nhìn về phía Tống Tiềm Cơ, ánh mắt phức tạp.

Tựa như đang hỏi hắn vì sao lại thủ hạ lưu tình, cho dù bản thân bị thương cũng lưu lại một mạng cho địch nhân.

“Đều đừng động thủ”

Tống Tiềm Cơ nói, hắn dùng một tay kéo lại Vệ Bình đang như phát điên.

Kiếm này vốn không thể làm bị thương hắn.

Thích khách có thủ đoạn nguỵ trang dung mạo, nhưng lúc Tống Tiềm Cơ nhận ra kiếm này, trong đầu chợt loé, vội vàng thu tay đổi chiêu.

Là ‘Hối kiếm’ của Lận Phi Diên, hắn không muốn giết người này.

Sắc mặt Vệ Bình tái nhợt, toàn thân run rẩy:

“Ngươi, ngươi không sao chứ?!”

Tống Tiềm Cơ chẳng để tâm:

“Bị thương bên ngoài thôi”

Thân thể hắn có Bất Tử Tuyền trị thương, đến máu cũng sắp không còn chảy nữa.

Tống Tiềm Cơ đi về hướng Lận Phi Diên:

“Áp giải về Tống Viện”

Nếu sự phẫn nộ có thể giết chết người, Lận Phi Diên và đồng bọn hắn đã chết ngàn vạn lần rồi, chứ không phải bị đè xuống như chó chết như vậy.

Thanh âm Lận Phi Diên khàn khàn, hắn nhìn Tống Tiềm Cơ chằm chằm:

“Được làm vua thua làm giặc, ngươi muốn giết cứ giết, muốn chém cứ chém…”

Xương cốt hai tay hắn đều gãy, phế phủ trọng thượng, mỗi khi nói ra một từ liền có máu tươi tràn ra từ mũi miệng, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu cười lạnh:

“Cần gì phải làm bộ làm tịch như vậy?”

Ánh mắt quen thuộc, biểu tình quen thuộc.

Tống Tiềm Cơ chau mày, xoay người rời đi:

“Trị thương cho hắn”

“Tống sư huynh, người này….”

Vệ Bình đuổi theo, lại bị hắn ngắt lời.

Tống Tiềm Cơ ngoảnh mặt làm ngơ, đi nhanh về phía trước, lớn tiếng quát:

“Kẻ nào muốn giết ta, tự mình xách kiếm tới, ta chờ đây ——”

Miệng vết thương trên vai hắn như muốn nứt toạc, máu tươi chảy xuống, rơi xuống phiến đá xanh.

Thanh âm quanh quẩn giữa con phố dài hỗn độn khói lửa, truyền ra khỏi Thiên Cừ Phường, truyền tới nơi càng xa hơn.

Vệ Bình chưa từng thấy Tống Tiềm Cơ lớn giọng nói chuyện.

Kỷ Thần, Chu Tiểu Vân, Từ Khán Sơn, Khâu Đại Thành, thậm chí mỗi một ngoại môn đệ tử đều chưa từng thấy dáng vẻ này của Tống Tiềm Cơ. Bất luận là lúc hỏi đáp, vẽ phù, chơi cờ hay trồng trọt hắn đều vẫn luôn ôn hoà, trong mắt luôn mang ý cười.

Phố dài an tĩnh, chỉ có tiếng quát của Tống Tiềm Cơ, tựa như tiếng sấm rền vang.

Mọi người kinh ngạc, hắn đang nói với ai?

Vì sao khi hắn ra tay thì bình tĩnh, trầm ổn, để lại đường lui, có chừng mực mà lúc này lại đột nhiên tức giận.

“Oành!”

Tiếng sấm chân chính nổ vang.

Ánh mặt trời chợt tối, linh khí thiên địa tán loạn, mây đen hội tụ.

Cảm xúc Tống Tiềm Cơ hơi lay động, khí tức xông thẳng lên trời, tu vi không áp chế nổi nữa.

Lôi điện màu tím tựa như trường long, xuyên qua mây đen cuồn cuộn.

Lôi kiếp tới rồi!

Hết chương 187.
Bình Luận (0)
Comment