“Ngươi không cần phải xuống núi nữa”
Thanh âm đắc ý của Trần Hống Chúc quanh quẩn bên tai, Tống Tiềm Cơ cảm thấy như trời đất đang quay cuồng.
Không, định nghĩa của chúng ta về “tin tức tốt” không giống nhau rồi.
Hắn ôm chặt cái tay nải nhỏ, gian nan hỏi: “Vì sao?”
Tối hôm qua, kịch bản mà hắn viết ăn khớp rất nhịp nhàng, kỹ thuật diễn chân thành tha thiết cảm động toàn trường, hơn nữa còn có Tiển Kiếm Trần trợ trận một đạo sấm sét ngoài vạn dặm nữa.
Có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả, dù cho vô tâm hay có tâm, thì cả sáu vị của Hoa Vi Tông đều đã bị hắn dắt mũi.
Vậy mà chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy, bỗng nhiên có người nói với hắn là toàn bộ công phu hằn dày công chuẩn bị đã uổng phí.
Thế đạo này còn phân rõ được phải trái không chứ?
“Vì ta”. Trần Hồng Chúc kiêu ngạo ngửa đầu, trâm phi điêu kim sắc cài ở bên mái tóc lay động như con bướm sắp vỗ cánh bay đi, “Sáng nay ta đi Càn Khôn Điện tìm cha ta, tình cờ biết được chuyện của ngươi. Thấy ngươi không có bị Diệu yên làm cho mê choáng đầu óc, ta nhìn ngươi coi như thuận mắt nên liền nói giúp ngươi hai ba câu”
Nói xong nàng dừng lại một chút, chờ trông thấy Tống Tiềm Cơ vì hành động của nàng mà cảm động rơi nước mắt. Mãi không thấy gì, cho rằng đối phương là kinh hỉ quá mức nên chưa kịp phản ứng, nàng tiếp tục nói:
“Chỉ cần ngươi đi theo bên cạnh ta, có thể lấy thân phận tùy tùng cùng ta tu luyện trong nội môn, công pháp ta có thể tu luyện thì ngươi cũng có thể tu luyện, còn không cần ký chung thân khế ước. Theo cách này, ngươi sẽ không cần trở thành đệ tử của vị trưởng lão nào, cũng không sợ bị rối loạn bối phận. Trong Hoa Vi Tông, có ta che chở cho ngươi, ngươi có thể đi ngang”
Trong tiểu viện bùng nổ một trận kinh hô ngắn ngủi.
Những đệ tử ngoại môn khác, trừ Mạnh Hà Trạch cùng Chu Tiểu Vân, đều lộ ra thần sắc hâm mộ.
Vốn tưởng rằng đã đến bước đường cùng không ngờ lại bất ngờ được chuyển mình, Tống Tiềm Cơ một lần nữa lại gặp được vận may.
Trần Hống Chúc tươi cười, nụ cười rực rỡ như lửa, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ: “Ngươi cũng không cần phải cảm tạ ta, không cần thề sống thế chết với ta làm gì cả, chỉ cần sau này đi theo ta, nghe lời ta, hầu hạ ta thật tốt là được rồi. Ta bảo ngươi đi hướng Đông, ngươi không thể đi hướng Tây”
“Ta không muốn”, Tống Tiềm Cơ mặt không biểu tình nói.
“Ngươi”, Trần Hồng Chúc hoài nghi mình nghe lầm, cắn răng nói: “Chẳng lẽ ngươi thà hủy đi tiên đồ của mình cũng không muốn đi theo ta sao?”
Trước nay ở Hoa Vi Tông, nàng muốn cái gì thì sẽ có cái đó, chưa từng bị người nào cự tuyệt qua. Vậy mà giờ lại bị một đệ tử ngoại môn từ chối thẳng thừng, không lưu chút mặt mũi nào như thế này.
“Không liên quan gì đến sư tỷ, tiên đồ như vậy, ta không đi cũng được”, Tống Tiềm Cơ khẽ cười, “ Ta tự biết đường xuống núi, không cần ai đưa tiễn cả”
Trần Hồng Chúc trơ mắt nhìn hắn hướng cửa viện đi tới, giống như một khắc cũng không muốn ở lại thêm, càng không muốn nhìn thấy mình thêm một phút giây nào.
Sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi: “Chậm đã”
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại hỏi: “Trần sư tỷ còn có việc gì muốn nói sao?”
“Các ngươi đều ra ngoài trước đi”, Trần Hồng Chúc lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh.
Mạnh Hà Trạch cự tuyệt không đi, chỉ ở đó trầm mặc.
Những người khác cũng bị câu nói “tiên đồ như vậy, ta không đi cũng được” của Tống Tiềm Cơ làm cho ngây ngốc, nhất thời sững người tại chỗ.
Trần Hồng Chúc duỗi tay nằm lấy roi, đang muốn nổi giận thì Tống Tiềm Cơ đột nhiên nói: “Không có việc gì đâu, các ngươi đi ra đi”
Mạnh Hà Trạch gật đầu, Chu Tiểu Vân cùng các đệ tử lúc này mới khiêng cáng rời đi.
Tiểu viện lại trở nên thanh tịnh
Lúc này chỉ còn lại hai người, thần sắc Tống Tiềm Cơ càng trở nên lãnh đạm.
Ngược lại với hắn, khí thế Trần Hồng Chúc lại hạ xuống: “Kỳ thật, vừa rồi là ta lừa ngươi”
Sắc mặt Tống Tiềm Cơ hòa hoãn đôi chút, lại nghe thấy đối phương chuyển chủ đề: “Hiện tại, ngươi xuống núi chỉ có hai bàn tay trắng, ngươi định sống như thế nào? Ta đã cầu tình với phụ thân, xin cho ngươi một cơ hội tham gia Đăng Văn đại hội, ngươi nghe ta từ từ nói…..”
Trong làn gió mát lạnh của ngày xuân, Tống Tiềm Cơ chỉ cảm thấy nhân sinh thật sự là vô lý.
Trong tiểu viện chỉ có một chiếc ghế cũ đã hỏng, đáy mắt Trần Hồng Chúc tràn đấy sự ghét bỏ nhưng vẫn cam chịu ngồi xuống, thậm chí còn bưng lên ly sứ thô sơ trên bàn đá đầy vết rạn nứt mà uống một ngụm nước sôi để nguội.
Nàng thường xuyên uống linh tuyền cam lộ nên cho rằng nước trắng trên đời này đều ngọt thanh giống nhau, không ngờ lại có loại nước khó uống đến như vậy.
Một cỗ mùi tanh của đất xông thẳng vào mũi khiến cho nàng bị sặc, phải ho khan liên tục.
Nhưng nàng cũng không oán giận, lau lau khóe miệng rồi ngửa đầu nhìn Tống Tiềm Cơ:
“Ngươi không biết sao? Đăng Văn đại hội sẽ được tổ chức vào ngày mùng ba của tháng sau, lần này sẽ do Hoa Vi Tông chúng ta chủ trì, đệ tử ngoại môn cũng có thể tham dự. Những đệ tử dù đã bái sư nhưng nếu may mắn được các môn phái thế gia khác nhìn trúng vẫn có thể đổi ý. Hơn nữa nếu đạt được thứ hạng càng cao sẽ được ban thưởng pháp khí càng tốt hơn, công pháp càng tốt hơn”
“Các ngươi muốn ta tham gia xong Đăng Văn đại hội rồi mới xuống núi sao?”, Tống Tiềm Cơ bỗng nhiên ngắt lời nàng.
Trần Hồng Chúc gật đầu, đôi mắt sáng ngời: “Ngươi còn có nửa tháng để chuẩn bị thật tốt, sau đó ở trên đại hội tranh cho mình một cái tiền đồ”
Nàng nói xong những lời này cũng cảm thấy nắm chắc phần thắng rồi.
Thử nghĩ mà xem, ngươi là khúc xương cứng thà gãy chứ không chịu cong, lòng tự trọng của ngươi không cho phép ngươi trở thành tùy tùng cho người khác.
Ta liền ngồi ghế nát của ngươi, uống nước trắng của ngươi nhằm kéo gần khoảng cách với ngươi, từng câu từng chữ ta nói ra đều là suy nghĩ cho ngươi.
Huống chi bản thân ta còn là thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, tính tình ương ngạnh. Chịu vì ngươi mà hạ thấp thân phận đến vậy, ngươi còn chưa đủ cảm động hay sao?
Tống Tiềm Cơ chỉ là khẽ cười một tiếng.
Đời trước, hắn cũng ít tiếp xúc với Trần Hồng Chúc, chỉ gặp qua một vài lần.
Nhưng sau khi Hư Vân chân nhân qua đời, đại đệ tử Viên Thanh Thạch của hắn kế nhiệm chức chưởng môn, nghe nói từ sau khi lên nhậm chức, thế hệ trước của Hoa Vi Tông cũng không tin phục vị “Đại đệ tử” này.
Lúc này, Là Trần Hồng Chúc thay đổi tính tính kiêu căng của mình, trở nên quả cảm nhạy bén hơn, nhiều thủ đoạn âm mưu hơn, mới giúp cho Viên Thanh Thạch ngồi vững vị trí chưởng môn.
“Ngươi cười cái gì?”, Trần Hồng Chúc ngẩn người ra.
Tống Tiềm Cơ khẽ lẩm nhẫm bốn chữ Đăng văn đại hội.
Đúng là không nghĩ tới, lý do mà mình sử dụng để lừa dối Mạnh Hà Trạch ở Đoạn Sơn Nhai nay lại được sử dụng lên đầu mình.
“Tốt, Rất tốt”
Trần Hồng Chúc thầm nghĩ không tốt, nàng vẫn là xem nhẹ hắn.
Tống Tiềm Cơ chậm rãi nói: “Đáng tiếc, vị kia không truyền thụ cho ta kiếm pháp. Cho nên cho dù các ngươi có để cho ta tham gia Đăng Văn đại hội cũng đều không nhìn được thứ gì rồi”
Sắc mặt Trần Hồng Chúc trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt, thế nhưng không có thẹn quá mà hóa giận. Đôi mắt đen của nàng nhìn thật sâu vào Tống Tiềm Cơ: “Ta không tin”
Ngươi là kiếm khách, hắn cũng là kiếm khách.
Ngươi khi luyện kiếm gặp được hắn, hắn lại truyền thụ những thuật pháp khác mà không truyền thụ kiếm pháp cho ngươi . Ngươi nói có tin được không?
“Ngươi không tin cũng được”, Tống Tiềm Cơ bình tĩnh hỏi: “Vậy ngươi có thể làm gì chứ?”
Trần Hồng Chúc trừng mắt nhìn hắn, tức giận thở dốc, không phát ra được âm thanh nào.
Một lát sau, phát hiện chính mình thật sự không thể làm được gì hắn, trong mắt nàng ngân ngấn nước, chỉ có thể chụp bàn nổi giận giống như những tiểu cô nương bình thường khác:
“Ngươi cút ra ngoài cho ta. Ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa”
Tống Tiềm Cơ lại dùng ánh mắt “thương tiếc kẻ ngốc” nhìn nàng, tối hôm qua ngươi cũng nói y như vậy vậy mà sáng nay vì cái gì vẫn tới tìm ta?
“….Đây là nhà ta”
“Loảng xoảng”
Một cơn lốc màu đỏ vụt qua, bụi đất tung bay, cửa gỗ cũ bị đâm cho chia năm xẻ bảy.
Tống Tiềm Cơ không còn lời nào để nói. Có cửa không đi sao phải xông ra như thế chứ.
Ngoài viện, một đám người khiêng cáng vọt vào trong.
“Tống sư huynh, ngươi không sao chứ”, Mạnh Hà Trạch nhìn ván cửa rách nát đầy đất, lo lắng nhíu mày hỏi.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu: “Không có việc gì”
Mọi người thất thần nhìn nhau, Tống Tiềm Cơ vốn đã có xích mích với Triệu chấp sự, giờ lại đắc tội với Trần bá vương. Về sau tiếp tục sống như thế nào đây.
Chu Tiểu Vân lấy đủ dũng khí, ưỡn ngực nói: “Tống sư huynh đừng sợ, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi. Chúng ta sẽ góp tiền cho ngươi mua bảo kiếm”
Nhất định phải mua bảo kiếm tốt nhất toàn bộ ngoại môn, so với Triệu Tế Hằng phải tốt hơn nhiều.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu: “Thật muốn mua đồ cho ta thì mua cái cửa mới đi”
Chu Tiểu Vân ngẩn ra: “Mua cửa?”
Tống Tiềm Cơ sờ sờ cái mũi.
Trên chiếc ghế cũ mà Trần Hồng Chúc ngồi qua cũng còn lưu lại một mùi phấn hoa nhàn nhạt, thoang thoảng ở trong viện.
Hắn nhíu mày nói: “Ghế dựa, chén trà cũng ném đi. Đổi mới hết”
Nếu như muốn tiếp tục lưu lại nửa tháng thì nên sống mỗi ngày sao cho thật thoải mái dễ chịu.
Thời điểm ra đi cũng không thể tay không. Tống Tiềm Cơ suy nghĩ, Hoa Vi Tông ở thế tục giới cũng có rất nhiều quận trực thuộc, ta muốn được nhận một khối đất phong.
Thời hạn cả đời.