Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 22 - Chương 22. Là Ta Lừa Ngươi (2)

Chương 22. Là ta lừa ngươi (2)
Chương 22. Là ta lừa ngươi (2)

Quay trở lại vào ngày hôm qua, cả đêm Trần Hồng Chúc không ngủ được. Trong lòng nàng trần đầy rối loạn, lúc thì suy đoán nội dung của tờ giấy, lúc lại nhớ tới bóng dáng đĩnh đạc trên Thệ thủy kiều, nhớ tới ánh mắt đầy thương tiếc kia của hắn.

Vừa sáng sớm, nàng liền chạy tới Càn Khôn điện, khi tới nơi đã thấy sư huynh Viên Thanh Thạch của mình có mặt từ trước, đang cùng phụ thân mình ngồi trên chiếc bàn bằng bạch ngọc nói chuyện.

Trông thấy bọn họ vừa cười vừa nói, giống như đang nói tới một đại sự kiện làm người vui sướng vậy.

Càn Khôn điện thoạt nhìn vẫn như trước, hùng vĩ trang nghiêm, nguy nga túc múc. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, bàn ghế bài trí trong điện, rèm cửa màn lụa đều đã được thay mới hoàn toàn. Giống như chỉ trong một đêm, nơi này đã xảy ra đại sự gì đó, lại bị người không một tiếng động che giấu đi.

“Hồng Chúc, ngươi tới vừa đúng lúc”. Hư Vân Chân nhân hòa ái gọi nàng lại gần, “Đăng Văn đại hội sắp tổ chức sẽ có tương đối nhiều việc lặt vặt, ngươi cũng nên phụ giúp sư huynh ngươi một tay”

“Vâng thưa phụ thân, thưa sư huynh”.

Trần Hồng Chúc vâng một tiếng rồi ngồi xuống, thất thần nhìn xung quanh. Càng nhìn càng thấy Càn Khôn Điện hôm nay khá cổ quái.

Nàng rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Phụ thân, vị đệ tử ngoại môn tối hôm qua tới đây tên là gì vậy?”

Hư Vân hơi thu liễm nụ cười: “Tống Tiềm Cơ”

“Tiềm cái gì Cơ?”

“Tiềm trong Tiềm Năng, Cơ trong Cơ Quan”

“Hắn tới có việc gì vậy ạ?”

Biểu tình Hư Vân vẫn hiền từ như cũ, chỉ có thanh âm hơi lộ ra nét nghiêm khắc:
“Có việc gì cũng không quan hệ tới ngươi, hắn hôm nay liền phải xuống núi”

“Vì sao?” Trần Hồng Chúc kinh ngạc.

“Tối hôm qua, là hắn thay ngươi kia tới truyền lời”

Hư Vân biết tính cách của con gái mình, bất luận chuyện gì đều sẽ dò hỏi tới cũng, liền đơn giản đem tờ giấy đưa cho nàng.

“Khó trách”. Trần Hồng Chúc lẩm bẩm nói, “Hóa ra là người kia”

“Việc này không được nhắc lại nữa”, Hư Vân hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, “Đối với lễ khai mạc Đăng Văn đại hội, ngươi có ý tưởng gì không?”

“Không được, Không thể để Tống Tiềm Cơ cứ như vậy mà đi”, Trần Hồng Chúc bỗng nhiên đứng dậy, “Người kia nếu như biết, đệ tử mà hắn vừa phái tới truyền lời đã bị chúng ta đuổi xuống núi, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào”

Nụ cười trên mặt Hư Vân biến mất.

Viên Thanh Thạch có chút trách cứ ngăn cản nàng: “Sư muội, đủ rồi”

“Nếu ‘người kia’ còn truyền thụ cho hắn kiếm pháp thì sao? Không bằng chúng ta để Tống Tiềm Cơ ở lại thêm nửa tháng nữa, mượn Đăng Văn đại hội, nhìn xem kiếm pháp của hắn”

Trần Hồng Chúc chậm rãi vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, “Người kia cũng không phải là thần, hắn rồi sẽ già đi, rồi cũng sẽ chêt. Lại thêm trăm năm nữa, thiên hạ này thuộc về ai còn chưa nói chắc được đâu”

Thiếu nữ ngước mắt lên, ánh mắt lạnh băng: “Ta muốn xem kiếm của người kia”

Hư Vân quát lớn: “Lớn mật”

Trên bàn ngọc, làn khói bốc lên từ lò hương cũng phải run rẩy.

Trần Hồng Chúc vẫn đối diện thằng với hắn, không chút nào lùi bước.

Hư Vân lặng lẽ nhìn chằm chằm vào con gái của mình, không khí trong Càn Khôn điện bỗng chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Ngay khi Viên Thanh Thạch nhịn không được muốn tạ tội thay cho sư muội, Hư Vân Chân nhân bỗng thở dài nói: “Thôi”

Hắn rũ mắt xuống, trở nên giống như một người cha già, “Mấy năm nay ta như đi trên tầng băng mỏng, lúc nào cũng lo nghĩ, chỉ muốn mọi việc ổn định, nhuệ khí sớm đã bị mài mòn. Ngươi tuy bị ta nuông chiều đến vô pháp vô thiên nhưng lại dám nghĩ những việc người bình thương không dám nghĩ, tính ra, đối với tương lai sau này của Hoa Vi Tông, đó lại là chuyện tốt.”

Trần Hồng Chúc cười rộ lên: “Vậy ngài nên cùng Chấp sự đường nói một tiếng, sau này cũng đừng quản hắn nữa. Không cần an bài gì cho hắn cả, trước khi Đăng Văn đại hội diễn ra, vô luận hắn muốn làm gì thì cứ mặc cho hắn làm thôi”

Hư Vân cau mày, trầm tư suy nghĩ.

“Nếu ngài cùng các vị thúc bá không muốn nhìn thấy hắn, cứ thấy hắn liền nhờ tới ‘người kia’ thì ta có thể phụ trách nhìn chằm chằm hắn thay các ngài, dù sao ta cũng chưa từng thấy qua người kia, trong lòng ta không có bị bóng ma lưu lại”

Trần Hồng Chúc kéo cánh tay phụ thân vui cười “Cứ để ta tới làm những việc thô tục mệt mỏi này đi, như vậy là được rồi”

Nàng cuối cùng cũng đã được toại nguyện.

Thiếu nữ áo đỏ nhảy tung tăng trên Thệ Thủy Kiều

Biển mây dưới cầu cuồn cuộn. Cá chép ngũ sắc nhảy lên, vảy cá phản chiếu ánh nắng ban mai, tỏa ra những tia sáng màu sắc rực rỡ.

Viên Thanh Thạch đuổi theo nàng, trêu đùa nàng: “Tiểu sư muội, ngươi nói thật đi, việc ngươi muốn lưu lại tiểu tử kia thêm một thời gian, trong đó có tư tâm đúng không?”
“Đúng”, Trần Hồng Chúc thẳng thắn thừa nhận: “Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Diệu Yên liền nhíu mày, trực giác mách bảo ta rằng, có hắn ở đây sớm muộn cũng có thể làm cho Diệu Yên tức chết”

“Ngươi thật nhàm chán”

“Ta chính là quá nhàm chán”, Trần Hồng Chúc chống một tay, phi thân nhảy lên lan can Thệ Thủy Kiều, ngồi vung vẩy chân, “Cuộc đời của ta trừ bỏ tu luyện cùng đấu khí với Diệu Yên còn có lạc thú khác hay sao?”

Thời điểm không tu luyện, nàng luôn ngồi một mình ở đầu cầu ngắm mây trôi như vậy. Ngẫu nhiên sẽ cắt vỡ ngón tay nhỏ máu tươi xuống, dụ dỗ đàn cá chép ngũ sắc.

Nàng không giống kiểu tu nhị đại như Triệu Tế Hằng, ham thích hô bằng gọi hữu, kéo theo một đám tùy tùng tụ tập nghe nhạc uống rượu.

Phụ thân cùng sư huynh đều đối xử với nàng rất tốt, nhưng thân nhân không phải bạn bè, trong tông cũng không ai dám làm bạn với nàng.

Đại tiểu thư Hoa Vi Tông Trần Hồng Chúc chỉ là một người không có bạn bè.

Viên Thanh Thạch không nhịn được mà bật cười: “Vì cái gì ngươi cùng Diệu Yên không thể sống hòa thuận với nhau? Các ngươi cũng coi như là biểu tỷ muội mà”

“Chính vì chúng ta là biểu tỷ muội, ta mới biết được nàng giả dối như thế nào. Nàng hoàn mỹ đến mức không giống người thật, là một người giả chuyên để người khác thưởng thức. Cả cái tu chân giới vậy mà đều thích một người giả, ngươi không cảm thấy điều này quá sức hoang đường sao?”

Thanh âm nàng cất cao, làm đàn cá chép ngũ sắc sợ tới mức phải trốn vào chỗ sâu trong tầng mây.

“Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, ngươi không nên ghen tị”, Viên Thanh Thạch giống như một ông cụ non, thở dài nói: “Cái này cũng nên trách cả ta, là do ta cùng sư phụ ngày thường quá nuông chiều ngươi, khiến cho ngươi không có lòng độ lượng với người khác”

Trần Hồng Chúc cười lạnh, liếc mắt nhìn hắn: “Ồ, ta biết mà, ngươi cũng thích người giả”

“Không cùng ngươi nói chuyện được mà, ta đi luyện kiếm đây”, Viên Thanh Thạch bỏ đi.

Trần Hồng Chúc nhìn theo bóng dáng hắn, cười nhạo một tiếng

Vì cái gì muốn tìm một người thật tâm không thích người giả khó đến vậy?

Cả Hoa Vi Tông rộng lớn thế này nhưng lại chỉ có mình Tống Tiềm Cơ.

Hết chương 22.
Bình Luận (0)
Comment