Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 23 - Chương 23. Hồng Phấn Khô Lâu, Diệu Cái Đầu Ngươi (1)

Chương 23. Hồng phấn khô lâu, Diệu cái đầu ngươi (1)
Chương 23. Hồng phấn khô lâu, Diệu cái đầu ngươi (1)

Tiểu viện của Tống Tiềm Cơ rất nhanh liền được sửa sang lại

Cửa làm bằng gỗ đào, quét lên sơn son tươi đẹp, tay nắm bằng đồng sáng bóng

Trước cửa treo hai chiếc đèn lồng bằng lụa xanh, lụa tơ tằm vẽ hai cành đào nghiêng nghiêng, mang chút ý tứ lãng mạn

Gió xuân thổi qua, lồng đèn khẽ lay động

Tựa như cánh đào xuân ngoài cửa viện bay tán loạn, vô tình rơi lên mặt đèn

Bạn bè của Mạnh Hà Trạch tay chân nhanh nhẹn, vừa chuyển vừa lắp đồ, người nhiều sức lớn

Chu Tiểu Vân còn treo một tấm mộc bài tinh xảo bên ngoài cửa, trên khắc hai chữ ngay ngắn Tống Viện

Tống Tiềm Cơ không thể không thừa nhận, thẩm mỹ của nữ tu đích thực mạnh hơn nhiều so với hán tử thô lỗ như hắn

Mạnh Hà Trạch ngồi trên xe lăn bằng gỗ gật đầu: ‘Không tệ, cũng có chút ra dáng đấy”

“Có chút” là cách nói khiêm tốn, hiện tại tệ xá của Tống Tiềm Cơ tuyệt đối là ra dáng nhất

Chỉ là cửa vừa mở, trong ngoài đối lập, khiến cho trong viện càng có vẻ trống trải tồi tàn

Ghế dựa, chén trà mà Trần Hồng Chúc đã dùng qua đều bị ném đi. Mặt đất bị Tống Tiềm Cơ xới lên, mới chỉ dọn dẹp được chỗ đá vụn cùng cỏ dại, còn chưa kịp làm hàng rào, trồng rau trồng hoa

Còn rất nhiều việc cần làm, giống như mùa xuân này hắn trọng sinh mà đến

Tống Tiềm Cơ vô cùng hài lòng, lại có chút thổn thức

Đời trước nhiều người tranh vỡ đầu muốn đến làm việc thay hắn, đừng nói hắn muốn thay một cánh cửa mới, cho dù muốn đổi cung điện mới cũng có người chắp tay dâng lên

Nhưng đó là vì sợ hắn, hoặc có điều muốn cầu xin hắn

Bọn họ bàn về lợi ích, về trao đổi, duy nhất không bàn tới chính là tình nghĩa và chân tâm

“Cảm tạ các mọi người” Tống Tiềm Cơ nói

“Cảm tạ cái gì!” Chu Tiểu Vân vui vẻ ra mặt: “Tống sư huynh, ngươi khách sáo quá rồi, bọn ta phải đi làm công đây, ngày mai lại đến thay cho ngươi một bộ gia cụ mới”

Hoa Vi Tông thu nhận hàng ngàn ngoại môn đệ tử, tương đương với việc thu nhận một đám tạp dịch lương thấp bao ăn ở

Bọn họ mỗi ngày đều đến Chấp Sự Đường nhận nhiệm vụ, tỉ như đào linh thạch dưới mỏ quặng, hay chải lông hốt phân cho linh thú, chạy việc vặt cho nội môn đệ tử, lấy độ hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy linh thạch ít ỏi

Việc làm nhiệm vụ môn phái được bọn họ gọi là “làm công”

Trừ phi không thiếu tiền giống như Triệu Tế Hằng, chỉ coi ngoại môn như bàn đạp, thuần tuý trải nghiệm cuộc sống

Còn không, “tu luyện” và “làm công” là mâu thuẫn khó mà cân bằng trong cuộc sống của đám ngoại môn đệ tử

Không làm công, không mua được linh thạch hay mượn đọc được công pháp nhưng chăm chỉ làm công lại không có thời gian tu luyện

Mạnh Hà Trạch vì dưỡng thương mà mấy ngày gần đây tạm thời không làm công

Những người khác nói nói cười cười bước ra ngoài, đột nhiên bước chân dừng lại, tiếng cười chợt im bặt

Trước cửa có một người đang đứng, vừa hay chặn ngang đường đi

Người kia thân mặc cẩm y xanh biếc, đầu đội ngọc quan, bên hông đeo bội kiếm, vỏ kiếm khảm bảo thạch đủ các màu sắc khác nhau, vô cùng hoa lệ

Hắn dùng một ngón tay chạm vào tấm mộc bài cạnh cửa, khinh miệt cười nói: “Tống, Viện”

Gió xuân thổi tới hàn ý, bầu không khí vui vẻ trong viện đột nhiên biến mất

Mọi người đem Mạnh Hà Trạch, Tống Tiềm Cơ chặn lại phía sau, cánh giác trừng mắt nhìn người kia

Thiếu gia mặc cẩm y kia lại ngẩng đầu lên nhìn đèn lồng đang lay động, vẫn cười nói như cũ:

“Các ngươi chắc không biết, chợ dưới chân núi ban đêm náo nhiệt hơn ban ngày, các cô nương chốn hoa lâu thắp đèn hoa đào trước cửa, nói ngày mai bắt đầu tiếp khách. Ta xem Tống Viện này, cũng có mục đích tương tự đấy”

Chu Tiểu Vân mặt đỏ bừng: “Triệu Tế Hằng, ngươi thật bỉ ổi!”

‘Ôi đây chẳng phải là Tiểu Chu sư muội sao?” Triệu Tế Hằng giả bộ giờ mới nhìn thấy nàng, kinh ngạc mà tiến về phía trước “Hoa Vi Tông ta tổng cộng chẳng được mấy nữ tu xinh đẹp, giống như muội xinh đẹp như hoa như ngọc, giống loài quý giá như vậy cả ngày đều ở chung một chỗ với bọn chúng thật quá phí phạm của trời”

Mạnh Hà Trạch lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”

Hắn chuyển động xe lăn, đi ra từ trong đám người, mặc dù đang ngồi trên xe lăn nhưng so với Triệu Tế Hằng đang đứng lại càng tự tin hơn

Triệu Tế Hằng vô thức lùi về sau hai bước, nhưng nghĩ đến người này thân đang mang trọng thương, lại cười rộ lên: “Ta tới tặng lễ vật! Các ngươi lại không muốn đãi khách có chút không thích hợp nhỉ?”

Nói xong liền vẫy tay về hướng ngoài cửa: “Nâng vào đây!”

Bốn tuỳ tùng nâng theo chiếc ghế dựa quen thuộc, chỉnh tề bước qua bậc cửa

“Đặt xuống” Triệu Tế Hằng vênh váo tự đắc “Tống Tiềm Cơ, kiệu hoa này tặng cho ngươi, ngươi lại ngồi thử xem xem”

Trải qua việc “chuyển giấy gặp chưởng môn” ở Giới Luật Đường, Tống Tiềm Cơ đã triệt để nổi danh nơi tam đường

Đệ tử Giới Luật Đường và Chấp Pháp Đường đa phần trước giờ đều chưa từng gặp hay quen biết hắn, mỗi khi có người hỏi đến “Ai là Tống Tiềm Cơ” đều được trả lời rằng:

“Là cái tên đến muộn hôm khảo hạch ngoại môn, ngồi trên kiệu hoa được nâng đến’

Lời này truyền đến tai Triệu Tế Hằng, hắn cười đến mức đấm ngực dậm chân:

“Ta lúc đấy làm sao lại nghĩ tới việc nâng Tống Tiềm Cơ đến quảng trường diễu hành nhỉ, đúng là thiên tài!”

Hắn hôm nay đến đang định trào phúng, vũ nhục đối phương, thuận tiện khoe khoang một phen

Triệu Tế Hằng vỗ tay vịn của ghế dựa: ‘Ngươi nhìn các ngươi xem, lăn lộn lâu như vậy suýt nữa đã bị trục xuất khỏi môn phái, người tiến vào nội môn vẫn là ta. Ta vốn tưởng rằng ngươi gặp được chưởng môn là vì có người chống lưng, thế nào vẫn xám xịt quay về ngoại môn vậy?”

Mạnh Hà Trạch tức giận đến mức suýt nữa ngồi bật dậy, một tay túm ghế dựa, ném bay ra ngoài

Triệu Tế Hằng nhảy ra xa, ỷ vảo việc Mạnh Hà Trạch không đánh được hắn: “Ngươi thích đập thì đập, thích vứt thì vứt. Ngày mai ta vẫn đến tặng. Mặc dù ta ở trong nội môn, đi lại một chuyến cũng có chút rắc rối…”

“Đa tạ”

Triệu Tế Hằng giống như bị sét đánh, hắn đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Tống Tiềm Cơ tiếp được ghế dựa, khuôn mặt tươi cười

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói đa tạ ngươi” Tống Tiềm Cơ kéo theo ghế dựa, tìm một chỗ thích hợp bên cạnh bàn đá đặt xuống “Cũng thoải mái đấy”

Có người tặng không, hắn đỡ phải đi mua, chuyện tốt

Vừa đúng lúc làm xong mảnh đất này, buổi tối nằm ườn uống trà hóng gió

Triệu Tế Hằng ngẩn người, hắn đang định hỏi “Ngươi có bệnh à”, cánh tay đột nhiên bị người kéo mạnh

“Sao ngài lại chạy đến đây. Triệu chấp sự đang tìm ngài khắp nơi đấy!”

“Không thấy ta đang bận sao? Đợi chút đã” Triệu Tế Hằng thấy người đến là chấp sự dưới tay thúc phụ nên cũng không để tâm

Hắn không kiên nhẫn mà phủi tay, nhưng lại đẩy không ra, vẻ mặt kinh ngạc

“Không thể đợi được nữa!” Một đám chấp sự xông vào, bao vây trước sau trái phải hắn

Sợ hắn gây hoạ, dựa theo phân phó của Triệu Ngu Bình, một đạo Thần Tiên Tác trói hai tay hắn lại “Ngài liền cùng chúng ta trở về đi!’

“Này này, các ngươi đang làm cái gì đấy!” Triệu Tế Hằng đại kinh thất sắc, giống như con gà bị người túm gáy, cố đập cánh thế nào cũng không thoát ra được

Đám tuỳ tùng thấy người của Chấp sự đường đến thật liền co rúm không dám tiến lên trước

Chấp sự dẫn đầu chuyển hướng về Tống Tiềm Cơ, đổi thành khuôn mặt tươi cười khách sáo: “Ngươi về sau không cần phải đi nhận nhiệm vụ nữa”

Tống Tiềm Cơ gật đầu, xem ra Hư Vân đã căn dặn Chấp Sự Đường

Chấp Sự Đường không thể gây phiền phức cho hắn nữa. Ít nhất ngoài mặt cũng không làm khó, càng sẽ không lưu lại chứng cứ hay nhược điểm nào

Còn về Triệu Ngu Bình muốn âm thầm làm gì, còn có thủ đoạn gì lại là một chuyện khác

Chấp sự dẫn đầu mở ra túi trữ vật: “Triệu chấp sự nói, giữa chúng ta vốn có chút hiểu lầm. Ngài ấy biết dạo này ngươi đang dọn dẹp viện tử, đặc biệt phân phó chúng ta chuẩn bị một ít lễ mọn, thỉnh nhận cho”

Hết chương 23.
Bình Luận (0)
Comment