Mưa xuân rả rích gột rửa màn trời đỏ rực.
Tống Tiềm Cơ mở cửa ra, duỗi người, ngáp ngắn ngáp dài, nghênh đón một ngày mới.
Đất đai tươi xốp, rêu xanh ẩm ướt, hoa rụng khắp mặt đất. Chiếc ghế dựa dưới giàn hoa trống không.
Trời còn chưa sáng, khách nhân đêm qua đã đi rồi, giống như chưa từng tới.
Tống Tiềm Cơ đứng bên cạnh ghế dựa, nhịn rồi lại nhịn, không kìm được mà lớn giọng mắng:
“Vô sỉ! Vô sỉ quá thể!”
Tiển Kiếm Trần già mà không đứng đắn, vậy mà lấy đi đồ vật của hậu sinh vãn bối.
Cái gối hắn đem ra từ Hoa Vi Tông, theo hắn biết bao năm nay, vừa nhẹ lại vừa mềm, dựa vào thì như chìm vào trong mây, từ nay không còn nữa.
………..
Đang lúc sáng sớm, Tống Tiềm Cơ bước đi trên con phố còn tràn ngập sương sớm của Thiên Thành. Chim muông dậy sớm bay ra khỏi tổ, người bán hàng rong cần mẫn bày sạp bán đồ ăn sáng.
Tống Tiềm Cơ ngày thường không đi trên con phố náo nhiệt nhất này. Tiên quan dạo phố có thể sẽ dẫn đến người qua đường vây xem, gây tắc đường, gia tăng phiền phức cho đội thành phòng.
Nhưng hôm nay, hắn dám đi là bởi trên đường tuyệt đối sẽ không có ai nhận ra hắn.
Hắn đang đeo trên tay chiếc vòng lấy ra từ trong túi trữ vật Tiển Kiếm Trần đưa, biến đổi trở thành một tu sĩ trẻ tuổi có tu vi Kim Đan sơ kỳ, thân hình gầy gò, dung mạo không chút bắt mắt.
Đến cả khí tức quanh người hắn, tư thế đi đường, nhịp thở cũng hoàn toàn thay đổi.
“Bảo vật này cực vi diệu, được luyện chế từ lông đuôi của hồ tộc đại yêu giỏi biến hình từ thời thượng cổ và chú hoá hình. Tiển Kiếm Trần làm thiên hạ đệ nhất hơn hai trăm năm nay, quả nhiên cũng có chút của cải, chỉ sợ đến cả đại năng hoá thần cũng nhìn không ra”
Tống Tiềm Cơ tưởng rằng bộ da này mờ nhạt giữa biển người như vậy nhất định sẽ không có ai để tâm, nhưng lại có người cứ phải chọn tu sĩ độc lại độc vãng mà bắt chuyện:
“Huynh đệ, mới tới Thiên Cừ sao? Muốn lấy hàng à?”
Tống Tiềm Cơ thấy người này biểu tình căng thẳng, giống như đang phòng bị đội thành phòng đang tuần tra cách đó không xa.
Lại nhìn xung quanh, người bên cạnh đều lộ ra thần sắc hiểu mà không nói, chủ động che chắn tầm nhìn của đội thành phòng, che đậy cho bọn họ.
Sao hắn lại không biết Thiên Cừ còn có giao dịch chợ đen ngầm có quy mô lớn như vậy nhỉ? Tống Tiềm Cơ bất động thanh sắc.
Người kia kéo hắn đi vào ngõ nhỏ:
“Ngươi tới lấy hàng đúng không?”
“Ừm”
Tống Tiềm Cơ gật đầu:
“Huynh đệ sao lại biết?”
“Ngươi một thân một mình đi dạo nửa ngày trời, chẳng mua cũng chẳng ăn gì, nhìn ngó khắp nơi. Mọi người đều biết hàng ở phố này là tốt nhất nhưng người thường đều không biết chỗ bán. Ngươi gặp được ta coi như là vận khí tốt đấy, ta thấy ngươi thành thật, dẫn ngươi đi một đoạn!”
Người kia vỗ ngực nói.
Tống Tiềm Cơ ho nhẹ một tiếng:
“Để xem hàng thế nào?”
Người kia lấy ra một gói nhỏ bằng vải đỏ, to bằng lòng bàn tay:
“Cẩn thận chút, đây là vật cấm đấy!”
Vật cấm?
Tống Tiềm Cơ chau mày, thứ đồ này không có linh lực dao động, người này mặc dù căng thẳng nhưng lại không có ác ý, vì sao phải trốn trốn tránh tránh như vậy, không thể để người khác nhìn thấy sao?
Trước khi rời đi, hắn muốn đi dạo phố một lần, không ngờ còn gặp phải loại chuyện như thế này.
Tống Tiềm Cơ vội vàng mở ra vải đỏ, nhất thời sửng sốt:
“Đây là….”
Cái này vậy mà lại là một bức tượng điêu khắc nho nhỏ bằng gỗ, đường nét tinh xảo, mượt mà, biểu cảm sống động.
Càng nhìn càng thấy quen mặt, hoá ra nhân vật được điêu khắc chính là hắn.
Người kia tưởng rằng hắn không vừa ý, vội vàng giải thích:
“Lễ phục màu đỏ hồi lễ bội thu năm ngoái, đẹp thì đẹp thật nhưng cả quận chỉ có năm trăm cái thôi, sớm chẳng còn mà mua nữa. Cái này là do Tư nông Lưu đại nhân tự tay điêu khắc đấy, áo bào trắng vĩnh viễn không lỗi thời, có thể đời đời truyền xuống, từ đời con sang đời cháu”
“Mua cái này dùng để làm gì”
Tống Tiềm Cơ trả tiền, gian nan hỏi.
“Đương nhiên là để thờ ở trong nhà, mỗi ngày thắp hương rồi! Nếu trong nhà không có chỗ giấu cũng không cần phải lo, chỉ việc bọc kín trong lụa đỏ, đem theo người cũng được”
Người kia thấy thần sắc hắn không đúng, nên bắt đầu cảnh giác.
“Ngươi thật sự tới lấy hàng sao? Đến Thiên Cừ bao lâu rồi? Ngươi có phải tin Tống tiên quan thật không đấy?! Ta hỏi ngươi ba câu, đáp đúng mới bán cho ngươi… Này, đừng đi mà!”
………
Tống Tiềm Cơ ngự kiếm mà đi.
Thanh kiếm này cũng được lấy ra từ trong túi trữ vật Tiển Kiếm Trần đưa, quả thực là một thanh kiếm tốt khó có được.
Sau khi rót linh lực vào, nó liền trở nên nửa trong suốt, xuyên qua tầng mây không để lại vết tích.
Nhanh, nhẹ mà lại tàng hình, có lẽ không thích hợp với huyết chiến nhưng nhất định hợp việc ám sát.
Quận Thiên Cừ bị bỏ lại sau lưng, chỉ còn nhìn thấy một vùng xanh lục mơ hồ.
Là ruộng đồng lúc vào xuân, nơi nơi đều ngát xanh.
Thiên Cừ vậy mà có người bí mật thờ phụng hắn? Xem ra còn không chỉ một người mà đã hình thành quy mô.
Lưu thợ mộc, ta đối với ngươi cũng không tệ, sao ngươi lại ở sau lưng ta đi khắc tượng của ta như vậy?
Tống Tiềm Cơ nhìn tượng gỗ, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa hoang đường. Hắn thầm nghĩ, chờ lần này xong việc, quay lại ta phải tính sổ hết, một tên cũng đừng hòng chạy thoát.
Nhưng tượng này điêu khắc sống động như thật, vô cùng đẹp mắt, hắn nhấc tay lên lại không nỡ ném đi, cuối cùng cất vào trong ngực.
Lúc Tống Tiềm Cơ đến cửa vào bí cảnh, thông đạo đã bắt đầu đóng lại.
Tu sĩ chạm mặt nhưng không chào hỏi mà phòng bị lẫn nhau, bầu không khí có chút căng thẳng.
Pháp khí phi hành và phi kiếm của các môn phái từ tứ diện bát phương hội tụ lại, tia sáng đầy màu sắc đan xen, tranh nhau đi vào trong lốc xoáy.
Giống như từng con thuyền nhỏ lao vào biển lớn.
Huyết Hải Cốc là bí cảnh vô chủ, thời gian, địa điểm không xác định, ai cũng có thể thử.
“Lại tới nữa rồi”
Tống Tiềm Cơ than thầm một tiếng, hắn ôm tượng khắc của mình chìm vào lốc xoáy cuồn cuộn.
Gió thổi từng cơn sắc bén như đao.
Không biết vì sao, hắn có cảm giác, lốc xoáy lần này lớn gấp đôi ở kiếp trước.