“Đợi đã”
Tiển Kiếm Trần gọi Tống Tiềm Cơ lại, ném ra một túi trữ vật:
“Thu dọn xong rồi hẵng đi”
Tống Tiềm Cơ mở ra nhìn lướt qua, lộ ra thần sắc hài lòng ‘coi như ngươi hiểu chuyện’:
“Ta đang có ý này”
Vì một túi trữ vật mà bầu không khí giữa hai người cũng trở nên hoà hoãn hơn, không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa.
Tống Tiềm Cơ không muốn để người khác phát hiện ra hắn rời khỏi Thiên Cừ, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Phía tây là Hoa Vi Tông sau khi trọng thương đã phong toả sơn môn, phía bắc có Vệ Chân Ngọc giương cờ kéo thù hận, Thiên Cừ ba năm nay thái bình vô sự, mọi người đã sớm quen với cuộc sống đơn giản của Tống Tiềm Cơ, ngày thường thì xuất môn đi trồng trọt, không có việc gì cũng chẳng thèm ra ngoài.
Hắn càng không muốn rút dây động rừng. Kẻ hắn phải giết đang bị trọng thương, đã lẻn vào bí cảnh, tất nhiên sẽ luôn luôn cảnh giác, che dấu tung tích. Địch ở trong tối, hắn chỉ có thể ở chỗ càng tối hơn.
Bởi vậy hắn cần một khuôn mặt giả, một thân hình giả cùng một tu vi giả, còn cần đan dược, giấy phù, trận bàn, trận tài có phẩm cấp tốt nhất.
Tiển Kiếm Trần hiếu kỳ:
“Đồ đều đã cho ngươi rồi, ngươi không đi ra ngoài đi còn vào trong làm gì nữa?”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Ngày mai lại đi”
Hắn còn phải viết thư để lại, dặn dò mợi người là bản thân hắn chuẩn bị bế quan. Công việc thường nhật của Thiên Cừ vẫn cứ tiến hành như trước, gặp việc gì không quyết định được thì Tư nông, Tư công, Tư học cùng mở họp biểu quyết.
Điều quan trọng nhất là, chăm sóc cho tốt vườn rau của hắn và nhà vườn bốn mùa, đúng giờ cho Thực thiết thú lông trắng đen đang ở trong rừng trúc kia và mèo hoang lông vàng xen trắng trong viện tử ăn.
Bọn chúng càng lớn lại càng to, càng ăn lại càng nhiều, khẩu vị càng ngày càng kén chọn.
“Tuỳ ngươi”
Tiển Kiếm Trần nói xong liền đi vào trong phòng.
Tống Tiềm Cơ:
“Ngươi làm gì đấy?!”
Tống Tiềm Cơ duỗi người:
“Ta cũng ở tạm đây một đêm, ngày mai lại lên đường”
“Không được”
Tống Tiềm Cơ chặn hắn lại:
“Ngươi không thể ở đây”
Tiển Kiếm Trần cười lạnh:
“Có kim ốc bạc điện gì mà ta chưa từng ở qua, còn hiếm lạ gì cái phòng ngói rách này của ngươi”
“Nếu đã không hiếm lạ….”
Tống Tiềm Cơ nhét cho hắn một cái gối mềm, liếc mắt nhìn ghế dựa.
“Ngủ ở đâu cũng giống nhau, ta chỉ đáp ứng thay ngươi giết người báo thù, không bao gồm để ngươi ngủ ở chỗ của ta”
Tiển Kiếm Trần cảm thấy cho dù hắn lập tức chết ở trước mặt Tống Tiềm Cơ thì Tống Tiềm Cơ cũng chỉ chôn vùi thi thể hắn vào đất, coi như làm phân bón cho hoa.
Tiểu tử này nhìn thì có vẻ ôn hoà dễ nói chuyện chứ bên trong thì vô cùng lạnh nhạt, một bước cũng không chịu nhường.
Mặc dù mượn danh hắn để hù doạ người khác nhưng nội tâm Tống Tiềm Cơ đối với hắn lại chẳng có nửa phần ngưỡng mộ hay kính sợ gì hết.
Chỉ đơn thuần coi hắn như một mối phiền phức thình lình xuất hiện.
“Chậc”
Hắn nằm trên ghế trúc, ôm gối dựa, nhìn về phía bạch ngọc lan rậm rạp trên đỉnh đầu, cảm thấy hứng thú lạ thường.
“Ngươi có phải mỗi ngày đều đúng giờ đi ngủ, đúng giờ thức dậy không?”
Thanh âm Tống Tiềm Cơ từ sau cửa sổ hoa truyền tới:
“Cũng không khác biệt lắm”
“Cả ngày chỉ trồng trọt, ăn cơm rồi ngủ nghỉ, ngươi không thấy chán sao? Không muốn ra ngoài xông pha một phen sao? Ngươi là người trẻ tuổi thật à? Lúc bằng tuổi ngươi, ta một kiếm khiên chiến lục đại môn phái ở Thiên Tây Châu, đánh đến mức bọn chúng thấy ta liền chạy, không dám nói ra tên ta nữa!”
“….. Lợi hại, lợi hại”
Tống Tiềm Cơ đáp cho có lệ, chẳng có chút thành ý nào.
Hắn nghĩ thầm, có gì mà buồn chán chứ? Trồng trọt thú vị biết bao, ít nhất ta cũng không đi viết nhật ký.
Một lúc sau, lại nghe thấy Tiển Kiếm Trần gõ cửa sổ:
“Ta biết ngươi còn chưa ngủ, ta nghe thấy ngươi xoay mình rồi”
Tống Tiềm Cơ chỉ muốn hung hăng ấn đầu Tiển Kiếm Trần vào trong lu nước trồng sen, để hắn vĩnh viễn ngậm miệng lại.
Tiển Kiếm Trần không an phận:
“Anh hùng thiếp ngươi viết ta cũng xem qua rồi. Thiên hạ Anh Hùng ai địch thủ, tu tiên chẳng bằng… Rốt cuộc là chẳng bằng cái gì?”
Tống Tiềm Cơ lười nhiều lời với hắn:
“Chẳng có gì”
“Mấy lão già kia rất phiền phức đúng không, ngươi chưa từng trải mấy, căn bản không quản nổi bọn hắn, có cần vi sư giúp cho không?”
“Không cần”
Tống Tiềm Cơ ngại không muốn nói, vong hồn tiền bối Hoa Vi Tông đã trở thành người làm công cho ruộng lúa mì của hắn.
Tiển Kiếm Trần không biết nghĩ đến việc gì mà ngữ khí trở nên hưng phấn:
“Mấy tiểu cô nương kia ngươi vừa ý ai nhất? Nói cho sư phụ nghe coi”
Tống Tiềm Cơ chau mày:
“Trong viện này của ta chỉ có mèo hoang, đâu ra cô nương nào?’
Tiển Kiếm Trần đáp:
“Trong sách viết mà, ở tửu lâu cũng bảo thế”
“…. Ngươi là kiếm khách thiên hạ đệ nhất đấy, chú ý thân phận chút, bớt xem mấy quyển thoại bản viển vông bán ngoài chợ kia đi”
“Được thôi”
Tiển Kiếm Trần chợt nói:
“Mưa rồi, hơi lạnh”
“Ngươi có linh khí hộ thể”
Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ đáp. Chỉ cần Tiển Kiếm Trần không nguyện ý, thương lâm tiễn vũ (rừng giáo mưa tên) cũng không dính nổi lên người hắn.
Hạt mưa rả rích rơi xuống trên mái ngói, giữa lá hoa, phát ra thanh âm thanh thuý.
Sư đồ hai người cách một bức tường trắng và cửa hoa, câu được câu không nói chuyện với nhau.
Hai người nói đông nói tây, chẳng có mục đích, tựa như trận mưa xuân vô tận này.
Trong gió thổi tới mùi ẩm ướt của bùn đất, hương thơm của lá hoa, xen lẫn thêm mùi rượu lạnh thấu xương.
Tống Tiềm Cơ hít hít mũi:
“Ngươi bị thương, không được uống rượu”
Tiển Kiếm Trần cười nhạo một tiếng:
“Tiểu tử ngươi to gan đấy, còn dám quản ta”
Mùi rượu biến mất.
Tiển Kiếm Trần lên tiếng hỏi:
“Ngươi cũng khiến người ta yêu thích đấy chứ, sao cứ một thân một mình mãi vậy?”
Câu hỏi này chẳng hề hợp lý. Thiên Cừ có trăm vạn người, đều lấy Tống tiên quan làm tín ngưỡng. Đệ tử môn hạ Tống Viện cũng cả ngàn người, ai nấy đều kính trọng Tống sư huynh.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ngươi mà không mọc ra cái miệng thì cón khiến người ta yêu thích hơn đấy.
“Học kiếm của ta, làm độ đệ của ta, không tốt sao?”
“Không tốt, ta có kiếm của mình”
Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm:
“Chưa từng nghe qua ngươi còn luyện kiếm”
“Trước đây từng luyện”
Tống Tiềm Cơ đang nửa tỉnh nửa mê, thì lại nghe thấy tiếng cười của Tiển Kiếm Trần:
“Thế gian này sắp tàn rồi, kiếm có nhanh hơn nữa cũng không bì nổi với thời gian. Luyện kiếm còn có tác dụng sao?”
Tống Tiềm Cơ nhắm mắt lẩm bẩm:
“Còn sớm”
“Không sớm nữa”
Hắn mơ hồ nghe thấy người kia nói:
“Bị đẩy lên sớm hơn rồi”