Tống Tiềm Cơ giả vờ bực tức, hai mắt trợn tròn, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng:
“Sao ngươi lại có thể đê tiện như vậy! Đúng là bậc thầy làm bậy!”
Tiển Kiếm Trần thu tay lại, khẽ mỉm cười, khó nén vẻ đắc ý.
Hắn lúc này rất có cảm giác thành tựu, cao siêu khi thuần phục được một con ngựa dữ, cho nên tâm tình liền trở nên không tệ, hắn đẩy bát sứ trên bàn đến trước mặt Tống Tiềm Cơ:
“Đừng tức giận nữa. Uống tí canh đi… Ồ, đây là canh ta uống còn thừa lại, ngại quá”
Tống Tiềm Cơ tựa như bất lực:
“Ngươi tới nơi này của ta rốt cuộc là muốn làm gì”
“Ngươi nói đúng, ta bị thương, không còn chỗ nào mà đi”
Tiển Kiếm Trần ngồi trước bàn, vắt chéo chân, nhàn nhã đung đưa.
“Ngươi bị thương thì nên đi y quán!”
Tống Tiềm Cơ vươn tay ra chỉ về hướng vườn rau:
“Nơi này là vườn rau của ta!”
“Y quán nào trị được cho ta? Thà tự tìm một nơi nào đó dưỡng thương cho xong”
Tiển Kiếm Trần vậy mà rót trà cho hắn:
“Uống trà đi”
Thấy Tống Tiềm Cơ bị ép đến mức bất đắc dĩ, hắn lại càng cảm thấy vui vẻ.
“Ngươi có thể đi tìm người khác, thế gian này nhiều người như thế, vì sao cứ phải tìm ta?”
Tống Tiềm Cơ nói xong liền hối hận, đúng là nói thừa mà.
Tiển Kiếm Trần không có sư môn, không có gia tộc, thậm chí không có bằng hữu.
Thế gian này cho dù có nhiều người hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì với hắn.
Tiển Kiếm Trần chậm rì rì đáp:
“Bởi ngươi là đồ đệ của ta. Ta có đồ đệ”
Được rồi, lại vòng lại chủ đề này rồi.
Tống Tiềm Cơ ngoài mặt thì tức đến trợn mắt, ra vẻ nghẹn khuất, tức giận mà không dám nói, trong lòng thì lại đang bình tĩnh tính toán:
Tiển Kiếm Trần bị thương, hắn cần một nơi an toàn để dưỡng thương, còn cần một người tuyệt đối sẽ không nhân lúc hắn suy yếu mà giết hắn.
Hắn cho rằng Quận Thiên Cừ mưa thuận gió hoà là hợp lý nhất, còn Tống Tiềm Cơ – vị ‘đồ đệ’ bị hắn buộc phải kí khế ước là người thích hợp nhất.
Nhưng người muốn giết hắn có thể xếp hàng từ tận Thiên Cừ đến dưới Kình thiên thụ phía cuối đại lục. Một khi tin tức này bị truyền ra ngoài, Thiên Cừ đâu còn tháng ngày thái bình nổi nữa?
Những đệ tử ưu tú đều đã chạy tới bí cảnh, trong quận chỉ còn lại đội hộ vệ, đội thành phòng, còn lại đều là phàm nhân.
Phàm nhân cần mẫn cày cấy, mỗi ngày đều nỗ lực giống như rau cải trắng ở trong ruộng.
Nếu chiến hoả lan tới Thiên Cừ, Tiển Kiếm Trần có thể một kiếm bay ngàn dặm, đất đai của Tống Tiềm Cơ lại không bay đi nổi, trăm vạn người dân Thiên Cừ lại càng không bay đi đâu được.
Tống Tiềm Cơ ngồi đối diện với hắn, cầm lên chén trà, một ngụm uống cạn:
“Ngươi không thể ở lại đây”
Trước khi đối phương trở mặt, Tống Tiềm Cơ nhanh chóng nói tiếp:
“Nhưng ta có thể thay ngươi làm một việc. Sau khi xong việc, ngươi phải giải trừ khế ước, ta và ngươi không còn liên quan đến nhau”
Kiếm của ngươi ở đâu, ta có thể thay ngươi lấy về. Ngươi cần linh dược khó tìm thế nào ta cũng có thể thay ngươi đi đoạt.
Ngàn khó vạn hiểm thế nào, ta đều thay ngươi đi.
Mỗi người nhường một bước. Không cần nhiều lời, Tiển Kiếm Trần liền hiểu ý của hắn.
Ánh lửa bập bùng, gió xuân hiu quạnh, bầu không khí trầm mặc.
“Vậy ngươi thay ta giết một người”
Tống Tiềm Cơ nghe thấy thanh âm đối phương hơi lạnh.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, không hổ là Tiển Kiếm Trần, đã bị thương thành thế này rồi, không nghĩ xem phải làm sao nhanh chóng trị thương mà còn muốn giết người báo thù.
Hắn lắc đầu:
“Ta đã lâu lắm không làm mối làm ăn kiểu này rồi”
Giết một người không quen không thân, không oán không thù để đổi lấy thù lao, không phải chuyện làm ăn đứng đắn.
Đời trước hắn từng làm thích khách, ban đầu, Lận Phi Diên ăn gần hết phần thù lao,, hắn chỉ lấy chút ít, về sau hai người chia đôi.
Kĩ thuật của hắn không tệ, Lận Phi Diên từng nói đùa với hắn:
“Ngươi chỉ cần làm thêm vài năm, vị trí thủ lĩnh này của ta sợ là sẽ không giữ nổi nữa”
Tiển Kiếm Trần đáp:
“Đây không phải chuyện làm ăn, là mệnh lệnh của sư phụ. Ngươi là đồ đệ của ta, ta là sư phụ của ngươi, sư phụ gặp việc khó, đệ tử nên cố gắng hết sức làm thay”
“Có thể đả thương được ngươi, người này nhất định rất khó giết”
Tống Tiềm Cơ từ bỏ việc tranh luận về mối quan hệ sư đồ không thể làm rõ này với hắn.
“Nhân vật như vậy, sao ta giết nổi?!”
Hai sư đồ bọn họ lần thứ hai gặp mặt, đều phòng bị, thăm dò, tính kế lẫn nhau.
“Hắn bị thương còn nặng hơn ta nhiều, chỉ đang kéo dài hơi tàn thôi”
Tiển Kiếm Trần lấy ra một vật.
“Hắn đã lẻn vào bí cảnh. Ngươi chỉ cần ở trong phạm vi cách hắn ba trượng, hạt châu này sẽ phát sáng”
Bên cạnh bát mì có thêm một hạt châu.
Tống Tiềm Cơ vẫn còn muốn cò kè mặc cả nhưng chợt thấy vật này vô cùng quen mắt.
Hạt châu tròn vo đỏ sẫm, bên trong giống như có máu chảy
Hình ảnh hai chuỗi phật châu trên tay Mạnh Hà Trạch và Hà Thanh Thanh chợt loé lên trong đầu hắn.
Trong lòng hắn khẽ động, hắn cầm hạt châu lên nhìn:
“Đây là đồ của ngươi sao?”
Tiển Kiếm Trần lắc đầu:
“Đây là một phần của loại pháp khí do kẻ kia tự tạo ra. Bên trong chính là chất lỏng của Kình Thiên Thụ”
Tống Tiềm Cơ âm thầm thở phào:
“Hắn rốt cuộc là ai? Lai lịch như thế nào?”
“Ngươi hỏi nhiều thế làm gì”
Tiển Kiếm Trần có chút mất kiên nhẫn:
“Có giết không hả?”
Hắn đã lâu rồi chưa từng nói nhiều lời với người khác như vậy. Một là chẳng có ai để nói chuyện, hai là không cần phải nói chuyện.
Đêm nay số lời hắn nói còn nhiều hơn so với mười năm trước.
Tống Tiềm Cơ cất hạt châu vào trong ngực, đứng dậy hít sâu một hơi.
“Ta đi giết hắn, ngươi rời khỏi viện tử của ta, rời khỏi Thiên Cừ”
Đêm xuân, gió thổi tới mang theo hương hoa, thấm vào ruột gan. Bầu trời đêm vẫn hai màu như trước, nửa đỏ nửa đen.
“Ngươi cười cái gì?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
Tiển Kiếm Trần đứng dậy:
“Ngươi so với ta thời trẻ còn lãnh khốc vô tình hơn nhiều”
“Đa tạ đã quá khen”
Tống Tiềm Cơ bước ra một bước.
Dưới màn đêm đen, hắn đi về phía bầu trời đỏ rực như biển máu kia.