Tiển Kiếm Trần kinh ngạc nhìn Tống Tiềm Cơ, hơi há miệng ra, trên mặt như viết mấy chữ ‘trên đời này còn có kẻ dám nói với ta như vậy’.
Tống Tiềm Cơ vô cùng thấu hiểu cảm giác này, làm thiên hạ đệ nhất lâu ngày, bản thân cũng trở nên tự mãn, tưởng rằng mình có thể lên trời hái sao, xuống biển bắt rồng, không gì không làm được.
Tất nhiên cũng tạo thành thói quen đứng từ trên cao nhìn xuống, tính tình cũng trở nên kiêu ngạo.
“Ngươi nếu như cần một đồ đệ, người đó nhất định không phải là ta. Ta sẽ không bái bất cứ một ai làm sư phụ”
Tống Tiềm Cơ nói thẳng.
Hắn vốn muốn từ chối một cách uyển chuyển, lễ phép một chút nhưng gặp phải tên tự luyến như Tiển Kiếm Trần, chỉ sợ đối phương hiểu lầm mình đã thích còn ra vẻ.
Tiển Kiếm Trần bật cười.
Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt vội vàng, Tống Tiềm Cơ khi đó phẫn nộ kích động, tựa như một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, máu nóng trào lên là không màng hậu quả.
Lần thứ hai, Tống Tiềm Cơ lễ phép, xa cách, dùng thái độ cẩn thận mà tiếp chuyện với hắn, không phải để lấy lòng hắn mà là chuẩn bị ứng phó với việc hắn sẽ xuất kiếm.
Tiển Kiếm Trần cảm thấy rất thú vị.
Tiểu tử này vốn dĩ muốn ra vẻ một chút để tống cổ hắn đi, lại chỉ vì hắn bẻ mất một cành hoa trong viện mà lập tức xé rách da mặt.
Mà đó cũng chỉ là một đoa đào bình thường thôi, đâu phải loại hoa quý hiếm gì.
“Tiểu tử”
Tiển Kiếm Trần tiến đến gần, nhẹ giọng nói:
“Ngươi có thể từ chối Niên nhập thần, từ chối Đa tình tử, bởi bọn họ cần thể diện, cho dù trong lòng có không vui cũng ngại làm khó vãn bối. Nhưng ta thì không như vậy, ta không cần thể diện, nếu ta không vui có khả năng sẽ giết ngươi. Ngươi có sợ không?”
Đây là đang đe doạ một cách trắng trợn.
Tiếng gió chợt ngưng lại, tiếng côn trùng trong bụi cỏ cũng im bặt, quạ đen trên cành cũng thu cánh lại, không dám rên lên một tiếng.
Tiểu viện bị kiếm khí dày đặc bao phủ, giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, yên tĩnh đến mức khiến lòng người sợ hãi.
Dường như có một thanh lợi kiếm đang treo trên đỉnh đầu Tống Tiềm Cơ.
“Có hơi sợ”
Ngoài miệng thì nói sợ, dưới chân lại chẳng hề lui lại nửa bước.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, Tiển Kiếm Trần là người hắn không muốn đối phó nhất, hắn sợ rắc rối.
“Hơi sợ thôi sao?”
Tiển Kiếm Trần nhướng mày.
“Đúng ra là rất sợ”
Tống Tiềm Cơ chịu đựng từng đợt hàn ý dày đặc từ thanh kiếm vô hình treo trên đầu, chầm chậm mở miệng:
“Nhưng ngươi đang bị thương, hơn nữa còn không nhẹ”
Lời này vừa thốt ra, hắn liền đối diện với ánh mắt của Tiển Kiếm Trần.
Ánh mắt Tiển Kiếm Trần chợt thay đổi, ý cười trong mắt dần biến mất, trở nên lạnh nhạt.
Đó là sự lạnh nhạt của người đứng ở trên đỉnh cao, bễ nghễ chúng sinh, giống như băng tuyết lạnh lẽo phía cuối đại lục.
Tống Tiềm Cơ biết, lần này đối phương thật sự nổi lên sát tâm.
Sát tâm của một vị cường giả mạnh nhất thiên hạ đương nhiên đáng sợ vô cùng. Nhưng hắn chẳng hề mảy may lui bước. Đây là lúc oan gia ngõ hẹp, hắn chỉ có thể giống như một con sói hung ác nhìn chằm chằm đối phương.
Ai lùi bước trước, kẻ đó sẽ bị đối phương ngoạm đứt cổ.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia, hắn nhìn thấy sao ttời xoay tròn, xương trắng khắp chốn, vạn đạo kiếm ảnh bay vút.
Là hư ảnh ‘Giới Vực’ của Tiển Kiếm Trần.
“Sao ngươi thấy được?”
Thanh âm của Tiển Kiếm Trần hơi khàn, giống như một thanh lợi kiếm chầm chậm xuất vỏ.
“Trên người ngươi không có mùi rượu, chỉ có hương hoa”
“Chỉ trách hoa ngươi trồng quá thơm”
Tiển Kiếm Trần lạnh giọng đáp.
“Ngươi uống rượu thành nghiện, nhưng lại vì dưỡng thương mà không thể không kiêng rượu. Hoa ta trồng mặc dù thơm nhưng không có mùi hương nồng đậm như thế, ngươi muốn dùng hương phấn hoa để che đậy mùi dược thảo còn lưu lại trên người. Bản mệnh kiếm của ngươi nếu còn ở đây, thế gian này không ai có thể làm ngươi bị thương được, có thể thấy lời đồn là chính xác, bản mệnh kiếm của ngươi quả thật không ở bên người”
Thật ra không cần lí do, Tống Tiềm Cơ thấy sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng của Tiển Kiếm Trần là đã đoán ra, hắn nhất định có vấn đề, nên đã dùng một loại linh dược nào đó để bổ sung khí huyết.
Lúc Tiển Kiếm Trần không bị thương, cả người đều là mùi rượu, đi đường thì lười biếng, nhìn người khác không thèm nhìn thẳng, đây là trạng thái bình thường của hắn.
Bởi vì hắn đã cường đại đến mức có thể tuỳ tâm sở dục, tự do tản mạn, không cần ra vẻ phấn chấn.
Chỉ có bị thương mới không muốn để người khác nhìn ra vẻ tái nhợt suy yếu của mình.
Tống Tiềm Cơ gằn từng chữ một:
“Ngươi bị trọng thương chưa lành, lúc này giống như nỏ mạnh hết đà, bản mệnh kiếm cũng không có bên người. Tiên quan phủ này của ta trong ba năm nay trận pháp trong tối ngoài sáng chồng lên nhau, chín chín tám mốt tầng, đại trận chồng tiểu trận, ngươi muốn ở nơi này giết ta sao? Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách!”
Thanh âm của hắn mang theo sự tàn nhẫn quyết tuyệt. Cho dù đối phương trọng thương vẫn có thể không một tiếng động lẻn vào Tống Viện, cũng coi như là cưởng giả hắn khó có thể ứng phó.
“Không tệ. Ta xác thực bị thương”
Tiển Kiếm Trần vậy mà nở nụ cười, sát ý mênh mông như thuỷ triều rút xuống.
Tống Tiềm Cơ vừa thở phào một hơi, chợt thấy uy áp của đối phương đột nhiên bạo phát, Tiển Kiếm Trần vươn một ngón tay ra.
Khoảng cách giữa hai người cực gần, Tống Tiềm Cơ rên lên một tiếng, thoáng chốc cả người cứng đờ như đá, trơ mắt nhìn ngón tay kia dừng lại trên mi cốt.
Ngón tay lạnh băng, giống như mũi kiếm.
Tiển Kiếm Trần cười nói:
“May mà lưu lại chút đồ vật. Không thì đêm nay bị ngươi gài bẫy, ngày sau còn sống thế nào được nữa”
“A!”
Vệt đỏ trên mi cốt Tống Tiềm Cơ chợt nóng cháy, trong lòng hắn không khỏi chửi ầm lên.
Khế ước!
Trong Hoa Vi Thành, Tiển Kiếm Trần đọc ra tên của từng vong hồn, trừ đi oán niệm của Tử khí, sau đó một ngón tay vươn ra điểm lên mi tâm Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ lúc ấy đối kháng với quá nhiều tàn hồn, tinh thần đã đến cực hạn, miễn cưỡng nghiêng đầu né tránh, khế ước này liền lưu lại trên mi cốt hắn. Ngày thường cũng chỉ là một vệt hồng nhàn nhạt, không đau cũng không ngứa.
Hắn biết Tiển Kiếm Trần không nói dối, người này quả thực không cần thể diện.
Đường đường là thiên hạ vô địch mà lại dùng thủ đoạn này để ép hậu sinh vãn bối phải tuân theo hắn.
Việc này đời trước Tống Tiềm Cơ sau khi bước lên đỉnh cao cũng không làm nổi.
Nếu Tử phủ hắn không có Bất tử tuyền phòng thân, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh viên mãn bình thường thì khế ước này đủ để khống chế sinh tử của hắn.