Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271. Nấu Một Bát Mì

Chương 271. Nấu một bát mì
Chương 271. Nấu một bát mì

Tống Tiềm Cơ ngồi trên ghế dựa ngẩng đầu ngắm trời, màn đêm buông xuống, dị tượng xuất hiện do bí cảnh mở ra còn chưa tan biến.

Bầu trời trên đỉnh đầu hắn bị chia ra làm hai phần.

Một nửa thì quầng sáng đỏ sẫm đan vào nhau, tựa như biển máu đang ngầm trào dâng

Một nửa còn lại là bầu trời đêm xanh thẳm, điểm xuyết thêm vài ngôi sao màu bạc, mĩ lệ mà yên tĩnh, tựa như bạch ngọc lan hoa đang lẳng lẳng nở rộ bên cạnh hắn.

Linh lực dao động mãnh liệt như vậy, biểu thị phạm vi bí cảnh rộng lớn, bảo vật phong phú.

“Tống sư huynh, người đã đến đủ cả rồi”

Mạnh Hà Trạch lên tiếng.

“Được”

Tống Tiềm Cơ gật đầu, ánh mắt chuyển về phía trong viện:

“Chuyến này nhớ bảo trọng”

Những khuôn mặt quen thuộc chen chúc chật kín Tống Viện. Nét ngây ngô trên khuôn mặt đã sớm rút đi, từ thiếu niên thiếu nữ trưởng thành thành những tu sĩ kiên nghị.

Quận Thiên Cừ đào ra được quặng linh thạch, từ đó càng ngày càng giàu có, đông đúc, đệ tử Thiên Cừ không cần phải phát sầu vì tiền tài nữa.

Tông môn thế gia mặc dù của cải dồi dào nhưng đại đa phần tài nguyên đều dùng để cung phụng cường giả, trưởng bối và duy trì khoản chi tiêu kếch xù của môn phái.

Việc chi tiêu cá nhân của Tống Tiềm Cơ chỉ có mỗi nghiên cứu trồng trọt. Tài nguyên mà đệ tử Thiên Cừ có được thậm chí còn tốt hơn nhiều so với tiểu đệ tử bình thường ở các đại môn phái.

“Bái biệt Tống sư huynh”

Kỷ Thần lên tiếng.

Tống Tiềm Cơ không quá quen với việc Kỷ Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn không khỏi dựng thẳng sống lưng

Lúc Tống Tiềm Cơ ngồi trên ghế, đa phần đều dựa vào gối mềm, cả người thả lỏng.

Nhưng lúc này hai tay hắn để trên tay vịn, trầm ổn như núi, nhìn qua lại có phong độ của nhất phái tông sư.

“Bái biệt Tống sư huynh”

Đệ tử Thiên Cừ lần lượt tiến lên trước, hành lễ với hắn, ánh mắt sáng ngời mà kiên định.

Tống Tiềm Cơ vô cùng quen thuộc với vẻ nóng lòng muốn thử này, đó là sự kỳ vọng với chuyến đi mạo hiểm lần này và sự không nỡ đối với quê nhà.

Không cần thiết phải nói nhiều thêm, những gì cần nói ba năm qua hắn đã dặn dò qua, những thứ cần mang theo hắn cũng đã sớm giao cho những người trẻ tuổi này.

Tu sĩ trẻ tuổi cần mẫn tăng tu vi, tôi luyện thuật pháp chiến kĩ cũng là vì thời khắc này.

Bọn họ sẽ gặp được cơ duyên, nhưng dù có chuẩn bị thế nào, lưu lại bao nhiêu lá át chủ bài cũng vẫn sẽ phải đối diện với hiểm nguy, phải trải qua sinh tử.

“Đi thôi”

Hắn cười nói:

“Đi xem xem bầu trời ngoài kia”

Sau đó, Kỷ Thần và Mạnh Hà Trạch cũng không quay đầu lại nữa.

Vô số đạo độn quang xẹt qua màn đêm, bay về hướng nửa bên màn trời đỏ sậm.

Từ dưới đất nhìn lên chỉ thấy từng tia sáng nhỏ, rất nhanh đã không còn tung tích.

“Sinh ra trong thiên địa, tựa như lữ khách đi xa”

Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm.

Lạch cạch.

Một đoá bạch ngọc lan rơi xuống từ trên cành, nện xuống bùn ướt bên chân hắn.

Tiên quan phủ trống không, chẳng còn tiếng người, ánh đèn mờ nhạt.

Tống Tiềm Cơ đứng dậy, bất chợt hơi muốn ăn mì.

……

Giờ cơm đã qua, tô mì bốc khói nghi ngút được bưng lên bàn.

Tống Tiềm Cơ nghĩ đến một đêm nào đó vào ba năm trước, hắn cũng một mình nấu mì như vậy, đợi quản gia về nhà ăn.

Giờ hắn đã thoát thai hoán cốt, không còn bỏ đủ thứ gia vị vào, theo đuổi hương vị phức tạp nữa, cũng không còn bỏ thêm cặn linh dược để thêm bổ dưỡng nữa, đơn giản mà cho lượng muối và giấm phù hợp để mùi vị bát mì bình thường, tươi mới. 

Quen tay hay việc, hắn thuần thục kỹ thuật nhào bột, tách sợi, khiến cho từng sợi mì săn chắc mịn màng, không còn mềm nhũn dính cả vào nhau nữa.

Quan trọng nhất là, rau mùi trong vườn cho dù có lớn đến thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không bỏ cả nửa bát rau vào mì nữa.

“Mặc dù ta không phải là thiên tài nấu bếp nhưng nấu mì cũng giống trận pháp, phù chú hay kiếm đạo, bản chất cũng không khác biệt, cần cù bù thông minh”

Tống Tiềm Cơ có chút vui mừng mà ngẫm nghĩ, nếu lúc này có người nguyện ý ăn một miếng, có lẽ sẽ không mắng hắn ‘thật sự vô cùng khó ăn’ nữa.

Hắn cầm đũa lên, cúi đầu định ăn.

Gió lạnh giữa đêm xuân thổi qua tóc mai hắn, hơi nóng bốc lên từ bát mì làm mờ tầm nhìn của hắn trong giây lát.

Dưới ánh nến, nước canh trong vắt phản chiếu khuôn mặt hắn, bông hoa trên cành cùng với ——

Bóng người trên cây

“Vút!”

Tống Tiềm Cơ không hề do dự mà xoay cổ tay, đũa trên tay bay chéo qua!

Hai cây đũa chỉ là đũa tre bình thường lại có thể khiến ba cánh hoa đang rũ xuống trên cành bị cắt thành bốn, tốc độ không hề chậm lại mà bay về hướng tít sâu của cây hoa.

“Keng!”

Chiếc đũa bị người nắm lấy, phát ra thanh âm va vào lợi kiếm.

Lúc Tống Tiềm Cơ động thủ, đôi đũa hắn bắn ra có mang theo hai đạo kiếm khí. Người kia lại tay không bắt đũa, không khác gì tay không tiếp kiếm sắc.

Có thể lặng yên không tiếng động mà lẻn vào Tống Viện với trận pháp ở khắp nơi, hơn nữa còn không hề khiến hắn phát giác ra, còn tiếp được kiếm khí của hắn một cách thong thả lạ thường.

Không nên như thế. Ở Tống Viện, cảm giác của hắn vô cùng nhạy bén, chỉ cần hắn nguyện ý, mỗi một cành cây ngọn cỏ nơi đây đều là tai mắt của hắn.

Hắn có thể cảm nhận được một bông hoa nở nộ như thế nào, một giọt sương sớm ngưng kết ra sao.

Nhưng hắn không cảm giác được người này. Bởi đối phương từ chối bị nhận ra.

Là một vị tuyệt đỉnh cường giả, so với mỗi một người hắn từng gặp đời này cộng lại còn mạnh hơn.

Trái tim Tống Tiềm Cơ trầm xuống, tâm tình tốt đẹp khi ăn mì chẳng còn sót lại chút gì.

Màn đêm yên tĩnh bị đánh vỡ, gió thổi qua giàn hoa cao thấp đan xen, phát ra thanh âm sàn sạt.

Hoa bạch ngọc lan, hoa đào, hoa hạnh khẽ run trong gió, mầm khoai tây trong vườn rau khom lưng.

“Là ngươi”

Tống Tiềm Cơ gian nan lên tiếng, biểu tình chua xót, kìm không được mà nâng tay sờ vệt đỏ trên mi cốt.

Người kia nhảy xuống khỏi cây đào, tạo ra một trận hoa rơi, hắn mở mồm liền mắng:

“Ngươi cái gì mà ngươi, không biết lớn bé, một tiếng ‘sư phụ’ cũng không biết gọi hả!”

Hắn vừa mở miệng, khí thế nguy hiểm đã lập tức tiêu tan, cây cỏ trong Tống Viện không còn run rẩy nữa.

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, gió xuân hoá ra cũng lạnh như vậy.

Trốn được nhất thời không trốn được mãi mãi. Cái gì nên đến vẫn sẽ đến, hắn đã trốn được ba năm, đêm nay mới bị tìm đến cửa đã coi như là may mắn lắm rồi.

“Còn biết mời vi sư ăn khuya cơ đấy”

Trong tay người kia cầm một đôi đũa, trực tiếp đi tới bàn đá, ngồi xuống cầm bát mì lên, vùi đầu mà ăn.

Hắn ăn rất nhanh, há miệng to mà ăn. Tư thế, tốc độ ăn mì của hắn quen thuộc một cách lạ thường, Tống Tiềm Cơ cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện ra hơi giống Vệ Chân Ngọc.

Chẳng trách hai người này đời trước lại là sư đồ.

Mượn ánh nến trên bàn, Tống Tiềm Cơ liếc mắt đánh giá hắn chứ không hề nhìn thẳng đối phương.

Lần trước ở Hoa Vi Hư Thành, khung cảnh hỗn loạn, Tống Tiềm Cơ không thấy rõ.

Đêm nay, sắc mặt Tiển Kiếm Trần hồng nhuận, thần thái sáng lạng, giống như một người mới ngủ một giấc no nê bò ra khỏi ổ chăn, trong mắt lại giống như có một tia ủ rũ.

Nhìn kĩ lại, vẻ ũ rũ liền biến mất.

Hắn không còn mặc bộ quần áo cũ nát nữa mà đã đổi thành một bộ mới, bên eo cũng treo một vò rượu mới.

Tống Tiềm Cơ ngửi thấy trên người hắn không còn mùi rượu nữa, thế mà nhiễm đầy mùi hương hoa một cách lạ thường.

Mùi hương này vô cùng không hợp với hắn.

Giống như Tiển Kiếm Trần và hoa cỏ, chim muông, hương thơm trong Tống Viện không hợp vậy.

Tống Tiềm Cơ mỉm cười, nụ cười khách khí lại xa cách:

“Tiền bối nửa đêm ghé thăm, không biết có việc quan trọng gì?”

Tiển Kiếm Trần đặt chén mì xuống bàn, phát ra thanh âm ‘lạch cạch’:

“Thiên hạ không có bữa khuya nào là miễn phí, ngươi biết rõ đúng không?”

Tống Tiềm Cơ thương tiếc cái chén sứ màu trắng, khoé miệng hơi giật:

“Vãn bối hiểu”

Hắn mượn tên của Tiển Kiếm Trần để tránh khỏi rắc rối, nhưng hắn cũng đã thu lưu đám linh hồn để làm công trong Giới Vực. Hắn tưởng rằng bọn họ không ai còn nợ ai, nhưng dựa theo mạch suy nghĩ của Tiển Kiếm Trần thì hắn vẫn còn nợ đối phương một ‘bữa khuya’

Đêm trước khi bí cảnh mở ra, người này vì sao lại đến? Muốn có được cái gì?

Tiển Kiếm Trần ăn no uống đủ, mãn nguyện đứng dậy, bẻ một cành hoa đào đang nở rộ đầy diễm lệ.

Lông tơ khắp người Tống Tiềm Cơ dựng lên, không khỏi quát lớn:

“Dừng tay!”

Hắn thậm chí còn điều động Bất Tử Tuyền, Giới Vực vận sức chờ phát động.

Trước nay, chưa từng có ai dám ở dưới mí mắt hắn, không được hắn cho phép mà ngắt hoa hắn trồng.

Tiển Kiếm Trần cài cành hoa lên vạt áo trước, chỉnh lại cổ áo, thanh âm cực thiếu đánh:

“Một cành hoa mà thôi, cũng không phải muốn mạng ngươi”

Nụ cười trên gương mặt Tống Tiềm Cơ biến mất:

“Ngươi tới nhà ta, ăn mì của ta, ngắt hoa của ta, còn nói muốn mạng ta sao?”

Gió xuân càng trở nên lạnh hơn.

 

Hết chương 271.
Bình Luận (0)
Comment