Lời nói dừng tại đây, ba người liền rơi vào trầm mặc. Dù tràn ngập hy vọng vào tương lại, dù cho con đường phía trước có khó khăn đến đâu cũng không bằng được nỗi buồn chia ly.
Tống Tiềm Cơ mở miệng trước:
“Người nào đi theo con đường của người đó, đều để thi triển sở trường của mình, nhưng vẫn trông coi giúp đỡ lẫn nhau, thật không tồi”
Chúc Bằng vui vẻ nói:
“Tống tiên quan quả nhiên hiểu rõ”
Tống Tiềm Cơ lại nói:
“Thiên hạ này nói lớn thì cũng rất lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng thật nhỏ. Nếu như có một ngày, Vệ Vương và Tiên Âm môn cùng nhau tranh đoạt một thứ, hoặc là giữa Tiểu Hoa Vi Tông và Tiên Âm môn có sự đối đầu, huynh muội các ngươi sẽ làm gì? Đã từng nghĩ tới điều đó chưa?”
Chúc bằng thở dài một tiếng:
“Từ xưa đến nay, trung và nghĩa đã luôn ở thế tiến thoái lưỡng nan, mỗi người đã đầu nhập vào nơi nào thì tất nhiên sẽ vì chủ nhân của mình mà bày mưu tính kế”
Nói tới đây liền coi như xong, nhưng Tống Tiềm Cơ lại một hai phải hỏi cho bằng được:
“Nếu không chỉ là bày mưu tính kế mà là gặp nhau trên chiến trường, ngươi cầm kiếm trong tay, đệ đệ muội muội ngươi cũng cầm kiếm trong tay, đối diện với nhau, lúc đó ngươi sẽ làm gì?”
Mạnh Hà Trạch ngẩn người ra, sửng sốt không thôi, thầm nghĩ, Tống sư huynh là đang hỏi huynh muội bốn người Chúc gia hay là đang hỏi chính mình cùng cố nhân vậy.
Chúc tiên sinh trầm mặc không nói gì, chợt lớn tiếng nói:
“Muốn khiến cho người khác phải thủ túc tương tàn thì còn là thế đạo tốt đẹp gì nữa chứ? Nếu thật sự rơi vào trường hợp đó, đao kiếm ném hết là xong, quản gì hắn là Đại vương hay tông chủ, quản gì kế hoạch bá nghiệp vĩ đại, huynh muội chúng ta thà bỏ đi làm tán tu có thể bỏ mạng nơi thiên nhai còn hơn”
Hắn nổi giận đập bàn, không còn giữ được vẻ ôn hòa nho nhã nữa.
Trước mắt Mạnh Hà Trạch liền trở nên tối sầm, nghĩ thầm, thế là xong rồi, vị trí quán trường không tuyển được rồi.
Nhưng lại nghe thấy Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Tiên sinh thật thích hợp với Thiên Cừ, Thiên Cừ cũng thật thích hợp với tiên sinh. Từ ngày hôm nay trở đi, Thiên Cừ sẽ lập ra một chức vụ mới, phụ trách tất cả các trường học, biên soạn giáo án, giáo hóa vạn dân. Quán trường Chúc tiên sinh có bằng lòng kiêm nhiệm chức vụ này không?”
…..
Đến khi Tống Tiềm Cơ rời khỏi Thiên Cừ thư quán, bầu trời đã dần chuyển sang hoàng hôn, những ngọn đèn dầu đã được đốt lên.
Có người ở trường học phía sau thư quán đang cao giọng đọc sách, thanh âm theo gió xuân truyền tới, giống như tiếng cành liễu cao thấp phất phơ bên đường.
Màu liễu mới nhưng cảnh đã cũ.
Bên trong Tống viện trải qua bao nhiêu năm vẫn vậy, nhưng bên ngoài Tống viện, phong vân biến đổi, khắp nơi khói lửa nổ ra, đường hàng hải mới trải rộng khắp tứ đại châu.
“Từ khi trọng sinh đến giờ, ta chưa từng lường trước được tình thế hỗn loạn như hiện nay”
Tuy rằng Tống Tiềm Cơ chỉ quan tâm tới việc thu hoạch trong nhà vườn bốn mùa cũng như tỉ lệ trên cánh đồng hạt giống, nhưng đôi khi ngẫu nhiên nghe được tin tức ngoại giới, trong lòng vẫn như cũ nổi lên buồn bã.
Biến hóa bắt đầu từ phàm trần cùng ngoại môn, các đại môn phái không thể không đề cao đãi ngộ, nếu không sẽ không chiêu mộ được đệ tử phàm nhân.
Có chút tiên quan không dám tiếp tục không kiêng nể gì mà đề ra sưu cao thuế nặng nữa, bởi vì không biết được một ngày nào đó bỗng nhiên lại nhận được một phong thư uy hiếp tử vong đến từ một vị thích khách thích xen vào chuyện của người khác hoặc là một đám người giết vào tiên quan phủ, tuyên bố muốn chiếm đất mà tự trị.
Những vẫn có không ít tiên quan không chịu nhượng bộ, sử dụng thủ đoạn càng thêm tàn bạo để trấn áp phản kháng.
Tống Tiềm Cơ không biết rằng, liệu thế giới này trong tương lai sẽ trở nên tốt đẹp hơn hay nó sẽ lại càng bị chia cắt nhiều hơn, xung đột sẽ càng ngày càng gay gắt hơn dẫn tới diệt vong nhanh chóng.
Trần Hồng Chúc không lưu lại tại Hoa Vị Tông phụ tá sư huynh Viên Thanh Thạch của nàng, mà đứng ra tự lập ‘Tiểu Hoa Vi Tông’.
Tiên Âm môn phân liệt thành hai phe, sau khi Giáng Vân tiên tử thu Hà Thanh Thanh làm đồ đệ, thanh thế áp đảo hẳn so với Vọng Thư tiên tử. Vọng Thư chưa chắc còn có thể ngồi lên vị trí chưởng môn giống như ở kiếp trước.
Vệ Chân Ngọc không có trải qua giai đoạn dài ẩn giấu, âm thầm bái sư học nghệ, yên lặng nhặt của hời, liệu còn có thể đi đến kết cục viên mãn như kiếp trước nữa hay không?
Tu sĩ trẻ tuổi càng có nhiều sự lựa chọn, bọn họ có thể đi tới bất kì Châu nào, chỉ cần có thể sống sót là có thể xông ra một phen công lao sự nghiệp.
“Tống sư huynh đang lo lắng sao?”. Mạnh Hà Trạch chợt hỏi.
“Ngươi nói ta đang lo lắng cho ai?”
“Sự lo lắng này không nằm ở Thiên Cừ…”. Bước chân Mạnh Hà Trạch dừng lại một chút:
“Là những người ở bên ngoài”
“Cho nên ta mới lo lắng”. Tâm thần Tống Tiềm Cơ khẽ động, ngước mắt nhìn trời.
Lời còn chưa dứt, sắc trời liền trở nên tối tăm, gió to nổi lên, bốn phía cũng trở nên náo động.
Cuối tầm mắt chợt dâng lên một quầng sáng màu đỏ sẫm, giống như thủy triều trào dâng, nhanh chóng bao trùm một nửa bầu trời.
Tống Tiềm Cơ hơi híp mắt. Một không gian bị phong bế nào đó chấn động, dòng khí kịch liệt biến hóa dẫn tới dị tượng trên bầu trời.
“Bí cảnh sắp mở ra”. Hắn nói….