Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269. Tân Thiên Tân Hải (2)

Chương 269. Tân thiên tân hải (2)
Chương 269. Tân thiên tân hải (2)

Thiên Cừ thư quán do Tư công Thiết Tam Ngưu thiết kế, bao gồm ba tòa thư viện được kết nối với nhau, mỗi tòa có ba tầng, bên trong có ba lối đi.

Một lối là thang lầu xoay quanh tòa nhà, một lối có độ dốc thoai thoải, một lối là thanh máy do người điều khiển, thuận tiện cho mọi người đi lại.

Mạnh Hà Trạch dẫn Tống Tiềm Cơ lên lầu, ở tầng ba tìm được một người thanh niên đang dựa vào bàn viết sách, biên soạn lại đề mục cho thư tịch.

“Vị này chính là Chúc Bằng tiên sinh”. Mạnh Hà Trạch nói.

Thanh niên mặc một chiếc áo dài, mang theo khí chất nho nhã, không nhanh không chậm đặt bút xuống, thong dong đứng lên:

“Tống tiên quan, kính đã lâu”

“Xin chào Chúc tiên sinh, đã quen với Thiên Cừ chưa?”. Tống Tiềm Cơ lẩm nhẩm lại cái tên của hắn, nhìn kỹ khuôn mắt hắn, luôn cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã nghe ở đâu.

Ba người hàn huyên một lúc, Chúc Bằng đoán được tại sao bọn họ lại đến tìm mình, cũng hiểu rằng đây là một cuộc khảo thí trực tiếp, cho nên có chút khẩn trưởng.

Mạnh Hà Trạch cũng đang khẩn trương, nghĩ thầm, sao ta lại phải khẩn trương làm gì chứ, cái việc ta mang Vệ Bình đi cửa sau cũng đã qua đi được ba năm rồi. Huống hồ, hôm nay cũng không phải là đi cửa sau mà.

Tống Tiềm Cơ lật xem bút ký ghi lại quá trình công tác của Chúc Bằng, nghe hắn nói về việc phân loại, hướng dẫn cách tra cứu thư tịch, còn có vài kiến nghị đối với trường học ở Thiên Cừ, cảm thấy người này thật sự rất cẩn thận và thông minh, hơn nữa bút tích của người này cũng đem lại cho hắn một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.

Hai người khẩn trương, một người trầm mặc, không khí ngượng ngùng tràn ngập phạm vi mười trượng xung quanh ba người.

Tống Tiềm Cơ đột nhiên vỗ bàn đứng lên:

“Chúc tiên sinh, ngươi còn trẻ tuổi như vậy”

Hắn rốt cuộc nhớ ra, đây không phải là Hiệu Trưởng của Thanh Nhai thư viện bảy mươi năm sau sao?

Chúc tiên sinh sửng sốt, nhìn sang thấy vẻ mặt Mạnh Hà Trạch cũng mờ mịt không hiểu làm sao, chỉ có thể ấp úng nói:

“Tống, Tống tiên quan càng trẻ tuổi, không, so với ta thì ngài mới là tuổi trẻ tài cao”

“Ban đầu tại sao Chúc tiên sinh lại muốn tới Thiên Cừ?”

Tống Tiềm Cơ thầm giật mình, cơ sở Quận Thiên Cừ của bọn họ từ khi nào đã trở nên nổi danh như vậy, đến cả góc tường của đại môn phái Thanh Nhai cũng có thể đào tới rồi sao?

“Ta nghe nói người dân Thiên Cừ hết sức thuần phác, tàng thư nơi đây phong phú, lại đúng thời điểm đang cần tiên sinh dạy học, cho nên ta liền tới đây”. Chúc Bằng nhìn những kệ sách cao chót vót xung quanh:

“Thư tịch ở nơi này còn nhiều hơn trong tưởng tượng của ta nữa, đúng là thánh địa cho người đọc sách”

Tống Tiềm Cơ hỏi:

“Thiên Cừ thư quán thành lập cũng chưa lâu, nếu xét về quy mô, Thanh Nhai thư quán còn lớn hơn nơi này gấp mười lần, sao tiên sinh không tới Thanh Nhai?”

“Bốn năm trước, dân cư Hoa Vi Thành cũng nhiều gấp mười lần so với Thiên Cừ, nhưng hiện tại thì sao?”. Chúc Bằng thấp giọng nói:

“Thật không dám giấu diếm, xuất thân của ta cũng không tốt, nếu không có người dẫn vào mà tự mình tới Thanh Nhai, muốn tận mắt nhìn thấy một ít điển tịch trân quý chỉ sợ cũng phải mất hai mươi mấy năm”

“Hóa ra là thế”. Tống Tiềm Cơ bừng tỉnh.

Môn phái có quy mô càng lớn, càng chú ý tới xuất thân của người làm công, chế độ làm công càng được hoàn thiện và phức tạp.

Chúc Bằng thấy hắn gật đầu, biểu tình ôn hòa, cho nên cảm xúc khẩn trương cũng tiên tán hơn phân nửa, liền cười nói:

“Ta cũng đã đọc qua bài ‘Khuyến học’, rất tán đồng với quan điểm ‘Giáo dục không phân biệt đối xử’ của Tống tiên quan, ai nói phàm nhân, nông phu không nên biết chữ chứ? Hiện tại, thế đạo bên ngoài càng ngày càng rối ren, một nhóm tu sĩ trẻ tuổi ngày nào cũng tổ chức tranh luận, diễn thuyết dài dòng, nhất quyết phải bác bỏ quan điểm của người khác, thậm chí đến mức rút kiếm với nhau…. Ta chỉ hy vọng có một nơi, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, không câu nệ xuất thân, ai cũng đều sẽ viết được tên của mình”

Mạnh Hà Trạch tò mò chen vào nói:

“Bọn họ tranh luận vấn đề gì vậy?”

Chúc Bằng cười khổ:

“Vấn đề gì cũng có, nhưng ồn ào nhiều nhất là tranh luận Diệu Yên tiên tử rốt cuộc có đẹp hay không, nếu ngay cả Diệu Yên tiên tử cũng không tính là đẹp thì như thế nào mới được tính là đẹp? Đẹp có cần tiêu chuẩn đánh giá gì hay không?”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, thế đạo này quả thật đã thay đổi rồi.

Trong bất tri bất giác, đến cả nhận thức chung trước đây về việc Diệu Yên đẹp nhất giờ cũng được đem ra tranh luận. Tử Vân Quan hay Thanh Nhai cũng không còn là lối thoát duy nhất cho những người đọc sách và người yêu thơ văn trong Tu Chân giới nữa.

Hắn trầm tư một lát rồi nói:

“Chúc tiên sinh còn có ngươi thân nào trong nhà không? Bọn họ có nguyện ý cùng ngươi tới định cư tại Thiên Cừ không?”

Chúc Bằng nói:

“Cha mẹ mất sớm, ta là anh cả trong nhà, phía dưới ta còn có hai đệ đệ, một muội muội, bốn người chúng ta nương tựa lẫn nhau mà sống”. Nói đến người nhà, biểu tình trên khuôn mặt hắn liền trở nên nhu hòa hơn rất nhiều:

“Con người ta thích yên bình an tĩnh, thích đọc sách dạy học, nhưng nhị đệ của ta lại trời sinh hiếu chiến, vũ dũng hơn người, hai năm trước có đến nương nhờ Vệ Vương, lập chí muốn xông xáo một phen…”

Mạnh Hà Trạch hơi chau mày khi nghe thấy hai chữ ‘Vệ Vương’, vội vàng nhìn biểu tình của Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ vuốt lông mày, vẫn mỉm cười thân thiện như cũ, ra hiệu cho đối phương tiếp tục nói.

Vệ Chân Ngọc ở Châu Thiên Bắc chiếm đất tự trị, năm trước chính thức xưng vương.

Hắn hành sự quang minh lỗi lạc cho nên có không ít kẻ thù, trong một năm thì có một nửa thời gian là để đánh giặc.

“Tam đệ của ta vừa không thích nghiên cứu học vấn, vừa không thích đấu võ cho nên không cùng ta tới Thiên Cừ, cũng không muốn tới Vệ thành. Tính tình hắn thẳng thắn nhưng lại cực kì kiên định và cần cù, nghe nói vị Trần tiên tử là người kiên nhẫn nhất, mỗi ngày tự mình đều cầm tay chỉ đạo tu hành, không chê tư chất của đệ tử. Cho nên hắn liền đi Châu Thiên Đông, gia nhập vào ‘Tiểu Hoa Vi Tông’”

Mạnh Hà Trạch nghe thấy cái tên ‘Trần tiên tử’, lại không nhịn được mà phải liếc mắt nhìn Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ chỉ hỏi:

“Vậy còn lệnh muội, hiện giờ đang ở đâu?”

“Muội muội của ta kinh mạch không đủ kiên cường dẻo dai, không thích hợp với việc luyện tập đao kiếm, nhưng bù lại nàng lại có thiên phú về âm luật. Hiện giờ đã đầu quân cho Đại sư tỷ Tiên Âm môn – Hà tiên tử rồi. Nội bộ Tiên Âm môn chia rẽ thành hai phe đấu đá mạnh mẽ với nhau, sớm đã không còn là bí mật nữa. Mấy năm nay, Hà tiên tử từ bên trong ngoại môn đệ tử tuyển chọn ra thân tín, thời điêm này đúng là lúc dùng người.

Hiện giờ, bốn địa phương này đều là nơi không đặt nặng việc xuất thân. Bốn người huynh muội chúng ta, liền phân tán ra bốn châu trong thiên hạ, đường ai nấy đi, ước định vào tết nguyên tiêu hàng năm sẽ trở về quê hương gặp nhau”

Hết chương 269.
Bình Luận (0)
Comment