Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 268 - Chương 268. Tân Thiên Tân Hải (1)

Chương 268. Tân thiên tân hải (1)
Chương 268. Tân thiên tân hải (1)

Trong ba năm qua, mọi thứ biến chuyển theo từng ngày, sóng ngầm thay nhau nổi lên.

Tống Tiềm Cơ vẫn ở Thiên Cừ trồng trọt, vùi đầu vào đồng ruộng, không quan tâm năm tháng trôi qua.

Thời điểm Mạnh Hà Trạch tìm được hắn, hắn đang tưới nước cho những bắp cải trắng trong nhà vườn bốn mùa.

Sau kế hoạch ‘cánh đồng hạt giống’ chuyên đào tạo hạt giống loại ưu, nhà vườn bốn mùa được Tống Tiềm Cơ dựng lên ở Quận Thiên Cừ cũng từng bước được mở rộng.

Đất bên trong nhà vườn được duy trì nhiệt độ bởi trận pháp, sử dụng Tụ quang phù bản cải tiến để khống chế độ sáng. Ngay cả trong mùa đông rét lạnh buồn tẻ, người dân Thiên Cừ cũng có thể được ăn những loại rau dưa tươi mới, thay vì phải dựa vào rau dưa muối để sống sót qua mùa đông như trước đây.

Lá cải xanh mướt được bao phủ bởi những giọt nước, tạo cảm giác tươi mới, mềm mại, giống như ngọc phỉ thúy mới được khai quật ra. Tống Tiềm Cơ nhịn không được mà khen ngợi:

“Gần đây thật không tồi, tiếp tục nỗ lực hơn nào”

Cải trắng không thèm để ý đến hắn, lười biếng tắm mình dưới ánh kim quang của Tụ quang phù.

Mạnh Hà Trạch cho rằng hắn đang tự khen mình, tinh thần lập tức phấn chấn:

“Sư huynh. Ứng viên cho vị trí người phụ trách Thiên Cừ thư quán rất có triển vọng”

Tống Tiềm Cơ không khỏi giật mình, lúc này mới nhớ tới việc này.

‘Nhóm tàn hồn làm công’ ở cánh đồng lúa mì bên trong Giới Vực vì để tích góp điểm mà ngày đêm không nghỉ chép lại điển tịch, đạo thư.

Nhóm tàn hồn này hàng ngày cũng thường nói chuyện phiếm với nhau, hỗ trợ nhau tham khảo, xác minh sở học, không chỉ có bổ sung chu toàn một ít sách cổ đã thất truyền nhiều năm, mà còn đem những nhược điểm trong công pháp cũ loại bỏ đi, cải tiến ra loại công pháp mới tốt hơn.

Trải qua ba năm tích lũy, số điển tịch mà Thiên Cừ thư quán sở hữu đã trở nên hoàn thiên và cao cấp hơn so với trong Tàng Thư Lâu của Hoa Vi Tông.

Từ những điển tịch trân quý mà trước đây có giá trị vạn kim, ngoại môn đệ tử phải bán mạng mới có thể mượn đọc được, sau khi trải qua mở rộng in ấn, đã biến thành những quyển sách bình thường được trưng bày trên kệ sách.

Ngưỡng cửa tu luyện cùng học tập không còn cao không thể với tới nữa. Ở Quận Thiên Cừ, dù cho không có linh căn, cũng có thể tiến vào trường học để học chữ, tập viết, học lễ nghĩa.

Có sách thì phải có cả người dạy, có người quản lý thư viện.

Nhưng Thiên Cừ không có sẵn người có năng lực trong việc này. Hiện giờ, Mạnh Hà Trạch phụ trách đội săn bắn cùng đội phòng thành. Kỷ Thần phụ trách tất cả trận pháp. Từ Khán Sơn cùng Khâu Đại Thành phụ trách thuế ruộng, giao thương, hộ tịch, nhà cửa. Chu Tiểu Vân cùng Kỷ Tinh phụ trách y tế cùng vệ sinh. Tư nông Lưu thợ mộc mang theo vật liệu tới các thôn giúp mọi người dựng nhà. Tư công Thiết Tam Ngưu phụ trách kiến thiết cầu lớn cùng đập chứa nước…. Mỗi người đều phụ trách từ một đến hai việc, không thể phân thân ra được nữa.

Một năm trước, Tống Tiềm Cơ đưa ra thông báo, tuyển dụng tiên sinh dạy học cùng quán trường thư quán, với đãi ngộ cực tốt.

Sau khi biết tin, người đọc sách, người yêu thích thơ từ, vẽ tranh từ khắp nơi trong thiên hạ liền tìm tới. Một phần vị tàng thư phong phú của Thiên Cừ thư quán, một phần vì muốn được tận mắt nhìn thấy bút tích của Tống Tiềm Cơ.

Sau khi Đăng Văn đại hội kết thúc, Thư Thánh đóng cửa không tiếp khách, không hề cầm bút, không hề bình luận thơ từ tranh vẽ của đám hậu bối nữa. Bởi vậy ‘Anh Hùng thiếp’ liền trở thành ‘những chữ tốt đẹp cuối cùng’, những năm gần đây không ai có thể vượt qua được.

Mỗi ngày đều có phù tu ghé qua quảng trường Thiên Thành, nhìn lên bốn chữ ‘Một mẫu ngàn cân’ trên bảng hiệu, không kìm được mà đưa tay vẽ lên trên không trung, nghiềm ngẫm cách vận dụng ngòi bút, hai mắt mất đi tiêu cự, giống như đang thần hồn xuất khiếu.

Mặc dù có rất nhiều sự tích của Tống Tiềm Cơ được lưu truyền khắp Thiên Cừ, nhưng trong đó lại không hề có một bài thơ nào, càng không có một khúc nhạc nào.

Lưu lại phần lớn là các loại nông sản như ‘Khoai tây, bắp cải, lúa mì, ngô’, cùng với các loại danh hoa như ‘Tử đằng, ngọc lan, đỗ quyên, phượng tiên hoa’.

Ngoài ra còn có bài ‘Khuyến học’, được viết ra với mục đích khuyên các thiếu niên thôn xóm nơi biên cương không muốn đi học nên nhập học, ý chính là ‘Bỏ công mài dao thì chẻ củi sẽ nhanh hơn, đọc xong sách vở thì làm nông sẽ tốt hơn’, khuyên mọi người học chữ để hiểu lý lẽ, học tính toán, nắm giữ tri thức cơ bản liên quan tới nông nghiệp.

Cả bài chỉ vọn vẻn có trăm chữ, vừa đơn giản vừa dễ hiểu, đầy đủ lý lẽ. Chữ viết tuy không được đẹp nhưng bút lực lại rất vững chắc, chất phác, kết cấu khéo léo linh hoạt.

Rất nhiều người đọc sách, sau khi tập viết theo mẫu chữ này liền có cảm xúc, lập tức lao tới Thiên Cừ.

Văn nhân đến đây ngày càng nhiều, thường xuyên khai mở hội văn, thi đấu làm thơ, đã lưu lại rất nhiều bài thơ về sự phát triển của Thiên Cừ. Các bài thơ này lại được lưu truyền rộng rãi, lại càng hấp dẫn thêm nhiều ngưới tới Thiên Cừ.

Mạnh Hà Trạch sợ dẫm phải những mần cây non, cho nên đành phải cẩn thận co ro bên sườn của nhà vườn:

“Người này năm nay mới ba mươi tuổi, tuy tu vi bình thường nhưng đã từng đọc rất nhiều sách vở, thuộc như lòng bàn tay các loại điển tịch cũng như công pháp các nhà, tính tình thì ôn hòa, đối với các tiểu đệ tử có vấn đề muốn hỏi đều rất kiên nhẫn, am hiểu sắp xếp, quét tước, thu dọn. Trải qua một năm quan sát, so với các vị tiên sinh dạy học cùng đợt thì thấy hắn là người thích hợp nhất với vị trí quán trường”

Tống Tiềm Cơ lại múc một gáo nước:

“Vậy tuyển hắn đi”

Hắn trả lời một cách tùy ý, nhưng Mạnh Hà Trạch lại có chút do dự:

“Ta chỉ là nói lại như vậy thôi, sư huynh đừng vội quyết định, như vậy không quá thích hợp đâu. Nói không chừng hắn có vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng chỉ là do ta không phát hiện ra được thôi… Vị trí quán trường này rất quan trọng, hay là, chờ lát nữa, chúng ta qua đó khảo sát hắn thêm một chút được không?”

“Ta sẽ đi gặp người này”. Tống Tiềm Cơ cười nói:

“Thích hợp hay không sẽ do ta tự mình quyết định, như vậy được rồi chứ?”

Hắn mơ hồ đoán được Mạnh Hà Trạch đang băn khoăn điều gì. Đơn giản là chuyện hắn chiêu mộ quản gia thông qua cửa sau của ba năm trước đây.

“Vậy thì tốt quá”. Mạnh Hà Trạch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm:

“Chúng ta đi thôi”

“Không phải vội”. Tống Tiềm Cơ nói:

“Chờ ta tưới nước cho bên này xong đã, nhấc cái chân lên nào”

…..

Hết chương 268.
Bình Luận (0)
Comment