“Sư phụ, có khách tới thăm”
Suy nghĩ của hắn bị đồ đệ tới truyền tin làm cho đứt gãy, Hư Vân hơi chau mày:
“Trước đã nói tạm thời đóng sơn môn không tiếp khách, tránh cho có người rắp tâm bất lương, tới đục nước béo cò rồi cơ mà”
Viên Thanh Thạch đáp:
“Nhưng hắn viết năm chữ, muốn ngươi nhất định phải gặp hắn”
Hư Vân cười lạnh, lại là trò này, chẳng lẽ người đến là Tống Tiềm Cơ?
Nếu không có mảnh giấy viết ‘Liên hoa nơi tử hải, sinh môn mở từ mây’ kia thì về sau đã không có nhiều chuyện phát sinh đến như vậy.
Hư Vân mở thư ra, tập trung nhìn kĩ, sắc mặt chợt thay đổi:
“Mau mời đại sư vào!”
Một vị lão tăng thân khoác áo cà ca, thân hình cao lớn, gương mặt hiền từ chậm rãi đi qua Thệ Thuỷ Kiều, phảng phất như bước ra từ trong mây.
Khói mù trên Hoa Vi Sơn chợt bị gió thổi tan, thoáng chốc ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.
Trần Hồng Chúc trong lòng khẽ động, chẳng lẽ vị này chính là ‘Diệu thủ thần tăng’ Vô Tương đại sư, từng tính toán nhân duyên cho nàng sao.
Ta đã thề rằng sẽ hiến thân cho đạo, có thể thấy được hắn tính cũng không chuẩn xác.
Lúc này tới thăm là có rắp tâm gì?
Hư Vân nở nụ cười chua xót, tiến lên nghênh đón:
“Nhiều năm không gặp, không ngờ nay lại trùng phùng. Trải qua kiếp nạn này, nhà cửa rối ren, tự thấy thẹn lòng với đại sư”
Lão tăng chắp tay trước ngực, im lặng mỉm cười, ánh mắt hắn nhàn nhạt quét qua hai người Trần Hồng Chúc và Viên Thanh Thạch.
Hư Vân ho nhẹ một tiếng:
“Vi sư và đại sư có chuyện quan trọng cần bàn”
“Vâng”
Trần Hồng Chúc hành lễ cáo lui, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Phụ thân suy sụp nhiều ngày, thường xuyên thở dài, già đi trông thấy. Vì sao hoà thượng này vừa đến lại lập tức lên tinh thần như vậy.
Hư Vân gấp gáp muốn hỏi gì đó nhưng giống như lại không dám hỏi. Phất trần vung lên, bày ra một lá chắn bằng linh khí hòng ngăn cách sự dòm ngó.
Lão tăng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra một bồn ngọc. Trong bồn đựng đầy nước biển màu lam nhạt, một nụ hoa sen màu bạc nở rộ phía trên mặt nước.
“Vật thí chủ đang tìm kiếm, bần tăng đã tìm ra. Giờ Tý đêm nay nở hoa, trong chốc lát sẽ héo tàn”
Lão tăng nói:
“Chớ bỏ lỡ”
Cả người Hư Vân chấn động, cứng đờ tại chỗ, chỉ có đôi mắt già nua là phát sáng:
“Tử hải liên hoa, là tử hải liên hoa!”
Lão tăng cười đáp:
“Có linh dược này, có thể trị vết thương cũ của thí chủ, chờ ngày tấn thăng hoá thần”
Hư Vân cẩn thận cầm bồn ngọc lên, biểu tình tựa như điên cuồng:
“Tốt quá, tốt quá rồi! Đại sư, ơn này của ngài không khác nào ơn tái tạo!”
………
Hư Vân tiễn khách nhân tới Thệ Thuỷ Kiều, vô cùng cảm kích và cung kính.
“Không cần tiễn nữa”
Lão tăng thuận miệng nhắc nhở:
“Theo bần tăng thấy, chi bằng triệt để miễn trừ việc triều cống, đóng cửa sơn môn, nghỉ ngơi lấy sức”
Hư Vân cân nhắc trong chốc lát:
“Vậy liền làm theo lời đại sư. Từ hôm nay, ta sẽ triệu hồi toàn bộ người của tông môn đang ngao du bên ngoài trở về, đợi bí cảnh mở ra, rửa mối nhục xưa, phục hưng tông môn”
Vô Tương mỉm cười gật đầu:
“Thiện tai”
Trần Hồng Chúc dõi mắt nhìn lão tăng bay vào tầng mây, nghĩ thầm, sao chỉ gặp một vị hoà thượng thôi mà phụ thân đã không chút do dự quyết đoán như vậy?
Nàng khuyên nhủ:
“Nếu triệt để miễn trừ việc triều cống, về sau lại muốn thu tiếp chỉ sợ càng khó hơn. Nếu đóng cửa sơn môn thì sức mạnh trận pháp đều chỉ dùng cho việc phòng ngự. Mặc dù có thể chống lại ngoại địch nhưng chúng ta xuống núi thu nhận đồ đệ thế nào đây?”
Hư Vân đã tính toàn từ trước, hắn ngạo nghễ đáp:
“Đêm nay vi phu sẽ bế quan. Đợi vi phu xuất quan, mọi khó khăn đều sẽ được giải quyết!”
Trần Hồng Chúc sốt ruột:
“Phụ thân và các vị phong chủ trước đây đã đáp ứng con, sẽ cho phép con xuống núi thu nhận ngoại môn đệ tử mới, để con tham dự vào việc quản lý ngoại môn, Tàng Kinh Các và quặng linh thạch. Nếu triệt để đóng cửa sơn môn, vậy…”
Vậy lời hứa kia chẳng phải nói suông sao?
“Sư muội, quang cảnh lúc này muội cũng thấy rồi, thời cuộc có hạn, nên lấy đại cục làm trọng”
Viên Thanh Thạch vội nói.
“Việc đã hứa với muội, ba năm sau chúng ta lại bàn tiếp”
Hắn tiến lên kéo lấy Trần Hồng Chúc, vành mắt nàng hơi đỏ, không hề động đậy.
“Mọi người gạt con!”
Nàng hét lên.
“Ai gạt con?”
Hư Vân bực mình việc nàng không biết tốt xấu:
“Nếu con cứ khăng khăng muốn đi, vậy những thứ đã hứa với con toàn bộ đều cho con! Nhưng cho đến khi bí cảnh mở ra, ba năm này, con không được quay lại tông môn!”
Viên Thanh Thạch khuyên nhủ:
“Sư muội không nên tuỳ hứng như vậy. Một mình muội lưu lạc bên ngoài, thế đạo hiểm ác, không có đồng môn tương trợ, đến cả bản thân mình còn khó bảo toàn, còn thu nhận ngoại môn đệ tử thế nào được?”
Hắn thấp giọng nói:
“Thật ra, trước đây Lưu trưởng lão đã từng xuống núi mang về một nhóm phàm nhân để đào quặng, trồng linh thảo. Muội không cần lo lắng không có người để dùng…”
“Sư huynh, huynh không hiểu đâu”
Trần Hồng Chúc lẩm bẩm.
Ngữ khí Hư Vân hơi hoà hoãn:
“Hồng Chúc, đừng làm loạn nữa, ở bên cạnh vi phu mà tu luyện, ba năm sau, bí cảnh sẽ mở ra, đó mới là đại cơ duyên của con”
Trần Hồng Chúc cười buồn, nàng quỳ gối xuống đất, lấy kiếm chống xuống, dập đầu ba lần:
“Phụ thân, nữ nhi đi đây!”
Hoa Vi Thành sau cơn mưa đầu xuân.
Tu sĩ Trần Hồng Chúc đem theo ba vạn linh thạch, ba ngàn cuốn đạo kinh, ba trăm bình đan dược, ba mươi thanh bảo kiểm, xuống núi, nhập phàm trần.
Lấy thân phận nữ tử mở đàn giảng kinh, thu nhận đồ đệ, không để việc tu chân giới chế giễu, nhạo báng nàng vào mắt.
Nàng không tranh đoạt đệ tử với đại môn phái, nàng đi khắp chỗ khốn cùng hẻo lánh, dạy học viết chữ, trị bệnh cứu người, cho dù có linh căn hay không, ai cũng đều có thể học được.
Ba năm sau, tự mình có một khoảng trời riêng, được xưng là ‘Tiểu Hoa Vi Tông’.
Cầm đuốc đón gió, rọi chiếu đêm dài.