Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 266 - Chương 266. Tiểu Hoa Vi Tông (1)

Chương 266. Tiểu Hoa Vi Tông (1)
Chương 266. Tiểu Hoa Vi Tông (1)

Vụ xuân gieo trồng, cỏ mọc chim bay.

Ruộng đồng Thiên Cừ nở rộ, nơi nơi chốn chốn đều là khúc ca ngày mùa.

Tống Tiềm Cơ vung cuốc lên, điều khiển cày trục xong. Khi tự tay gieo hạt, hắn lấy Bất tử tuyền ra thấm vào lòng đất.

Động tác thuần thục của hắn đột nhiên dừng lại:

“Đừng có ở Giới Vực của ta mà mắng ta… Lại còn hỏi vì sao ta biết nữa? Đương nhiên là ta cảm nhận được rồi”

Đám hồn phách trong Giới Vực ngày thường thì đối diện với một mảnh ruộng mà làm công, chỉ có lúc Tống Tiềm Cơ sử dụng Bất tử tuyền bọn họ mới cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài.

“Thật là phí phạm của trời! Ngươi có duyên có được chí bảo dạng này mà lại dùng để tưới ruộng!”

“Mảnh đất này của ngươi linh khí suy yếu, ngươi có tưới thêm cũng chẳng bì được với linh mạch trời sinh đâu”

“Đúng đấy, đừng có lãng phí nữa, tưới ruộng thì chi bằng tưới ta đi này, giúp ta nuôi dưỡng hồn phách”

Tống Tiềm Cơ lên tiếng:

“Ai còn nói thêm một câu nữa thì trừ một điểm”

Hơn nửa đám bạch quang liền im miệng không nói nữa, một nửa còn lại thì nhảy nhót linh tinh, tâm tình kích động.

“Kiếm một điểm khó thế nào ngươi biết không hả? Ngươi đã bao giờ làm công chưa vậy?”

“Ngươi nói trừ là trừ, chẳng có chút nhân tính gì cả! Tống lột da vô sỉ vô đức!”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, năm ấy, lúc ta ngày đêm làm công, các ngươi còn đang ngồi hưởng thụ hương khói trong từ đường đấy.

“Ai ngậm mồm trước thêm một điểm”

Tiếng ầm ĩ tiêu tán gần hết, chỉ còn lác đác vài thanh âm không cam lòng vô cùng yếu ớt.

“Các ngươi tưởng rằng làm công là vì ta, vì Thiên Cừ hay sao? Thật ra là vì để tốt cho các ngươi thôi”

Tống Tiềm Cơ thở dài, bịa chuyện nói linh tinh:

“Có việc mà làm, nhân sinh, à không, hồn sinh mới có ý nghĩa. Nếu chẳng còn chút giá trị gì với thế giới này nữa thì khác gì phế vật đâu? Lâu dần sẽ bị sự cô đơn và nhàm chán ép cho phát điên. Như bây giờ không phải rất tốt sao? Mọi người không cần tốn công suy nghĩ những thứ vô dụng, những câu hỏi không có đáp án, chỉ cần làm tốt việc trước mắt, cho dù là người hay là hồn phách cũng nên được quản lý bởi chế độ”

Đám bạch quang không kìm được mà gật gù:

“Ngươi nói cũng có lý”

Hàn Thiên chân nhân mơ hồ cảm thấy cách nói này có chỗ nào đó không đúng, giống như là biện pháp cũ ngoại môn dùng để quản giáo đệ tử.

Nhưng nhất thời lại không thể chỉ ra chỗ sai ở đâu, muốn mở miệng lại sợ mỗi mình mình bị trừ điểm.

Ruộng lúa mì lặng ngắt như tờ, quay trở lại vẻ an tĩnh.

Tống Tiềm Cơ một lần nữa cầm cuốc lên, ép xuống nụ cười bên khoé môi.

Cái chế độ quản lý này dùng quá tốt, đa tạ Hoa Vi Tông đã cống hiến cho sự xây dựng Giới Vực cuả ta.

Hắn có thể giành được Thiên Cừ, Thiên Cừ có thể một đường phát triển được như ngày hôm nay cũng không thể thiếu sự trợ giúp vô tư của Hoa Vi Tông và Hư Vân.

Gió xuân thổi qua, những đám mây xanh nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, những cành liễu rủ xuống, đàn chim nhạn nhàn nhã bay qua không trung trên đỉnh đầu Tống Tiềm Cơ.

Bay đến tận Hoa Vi Tông, lại chẳng dám hót vang.

Sau trận mưa xuân, rêu xanh ẩm ướt, gió núi hơi lạnh.

Cả toà Hoa Vi Sơn bị bao bọc trong mây đen, Tử khí nặng nề đè ép sức sống của ngày xuân.

Hư Vân chân nhân không thèm lời cảm tạ của Tống Tiềm Cơ.

Thệ Thuỷ Kiều đã khôi phục nguyên trạng, nhưng phế tích trên chủ phong còn chưa dọp dẹp xong, gạch ngói lưu li, ngọc ngà trân quý không ngừng được vận chuyển lên núi, toàn bộ Chấp sự đều bận rộn chạy qua chạy lại, thi triển pháp thuật.

Có người kiến nghị Chưởng Môn tạm thời ở nơi khác nhưng Hư Vân lại từ chối, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Càn Khôn Điện được dựng lên từ đất. Trần Hồng Chúc và Viên Thanh Thạch vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

Cung điện bị huỷ hoại cùng với Thệ Thuỷ Kiều bị đứt gãy có thể xây dựng lại, bị thương có thể dưỡng lành.

Nhưng thanh danh và tôn nghiêm của một môn phái, một khi đã sụp đổ rồi rất khó xây lại được.

Trần Hồng Chúc than thở:

“Giờ này năm ngoái, tông môn còn đang chuẩn bị cho Đăng Văn đại hội, phong quang đến nhường nào, ai có thể lường trước ngày hôm nay”

Trước đây, khi mùa xuân đến, vốn nên là thời điểm tiến cống. Trong phạm vi Châu Thiên Tây, các thuộc địa nơi thế gian, các tiểu tông môn thế gia phụ thuộc vào Hoa Vi Tông đều tranh nhau dâng lên cống phẩm.

Nhưng nay các phái lại tìm đủ mọi lí do để trì hoãn, hết ngày này qua ngày khác, trong lời nói ẩn chứa một tia nghi hoặc: Đến cả chủ phong của các ngươi cũng bị người khác chặt đứt, còn có bản lĩnh mà bảo vệ bát phương sao, lấy tư cách gì mà để người ta cung phụng.

Các phái khác thì như hổ rình mồi, ngo ngoe rục rịch.

Hư Vân hồi tưởng toàn bộ sự việc.

Lí do tông môn phải gánh chịu đại kiếp này, ban đầu chỉ vì một Chấp sự phát sinh xung đột với một tiểu đệ tử ở ngoại môn.

Phương pháp hành sự của bọn họ không có vấn đề gì, Hư Vân để tay lên ngực tự hỏi, những đại tông môn khác gặp phải chuyện như vậy, mỗi một bước đi cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.

Chỉ là cái ván sắt này bị Hoa Vi Tông đạp trúng.

Tống Tiềm Cơ chính là người Tiển Kiếm Trần cố tình lưu lại, là kíp nổ nhằm gây loạn cho tông môn.

Tiển Kiếm Trần muốn làm gì thì làm nấy, thật sự khinh người quá đáng.

Hư Vân nghĩ thầm, chẳng lẽ trên thế gian này không còn ai có thể trị được hắn nữa hay sao?

Chức vị Chưởng Môn vốn không đến lượt Hư Vân.

Đêm ấy Tiển Kiếm Trần uống rượu hát ca, giết vào Càn Khôn Điện, tiện tay chỉ hắn mà nói ‘Chọn ngươi đi’.

Người bên cạnh không dám phản đối, hắn liền lên chức Chưởng Môn, mãi cho đến tận ngày hôm nay.

Đêm ấy vội vàng tiếp nhận, Hư Vân thời trẻ vô cùng sợ hãi lại cực độ kích động, hắn quỳ ở từ đường, thề trước vô số bài vị: Tất sẽ phụng hiến cả đời, làm rạng rỡ tông môn.

Nay phóng mắt nhìn qua, tất cả chỉ còn đống đổ nát. Vong hồn trong tử đường tiêu tan, cơ nghiệp tổ tông thì thành không.

Toàn bộ những thứ hắn có được, hắn theo đuổi, chỉ trong chớp mắt đến rồi lại đi, hoá thành tro bụi.

Chẳng lẽ một đời này hắn đều phải chịu sự bài bố của Tiển Kiếm Trần sao?

Hư Vân nghĩ đến đây, trong lòng chợt trào dâng lệ khí ——

Nếu có thể khiến sư đồ Tiển Kiếm Trần vạn kiếp bất phục, ta nguyện trả bất kì giá nào.

Hết chương 266.
Bình Luận (0)
Comment