Có đệ tử Thiên Cừ nhân lúc giải đáp mà to gan hỏi, Vệ tổng quản vì sao đột nhiên lại rời khỏi Thiên Cừ.
Tống Tiềm Cơ khó có thể giải thích được chuyện này nên chỉ nói:
“Hắn mắng ta nấu mì cực khó ăn”
Một truyền mười, mười truyền một trăm, mọi người đều bảo là ‘Một bát mì châm ngòi sự xích mích’
……..
Vệ Chân Ngọc tức giận, ngự kiếm phá gió bỏ đi.
Ba ngày sau, hắn mới nguôi giận thì đã cách xa Thiên Cừ cả trăm dặm.
Hắn chần chừ không đi tiếp, cuối cùng không kìm nổi mà quay đầu, lại thay đổi dung mạo, làm bài thi để được vào Thiên Cừ, xong liền trà trộn vào Thiên Thành.
Chỉ nửa năm ngắn ngủi mà Thiên Cừ đã hưng thịnh hơn rất nhiều so với trong kí ức của hắn.
“Ta chẳng phải luyến tiếc gì đâu, chỉ là muốn xem không có ta, các ngươi sẽ khó khăn thế nào thôi”
Thiên Cừ cây cối biếc xanh, sông sóng sánh nước, sinh cơ dào dạt, so với khi hắn mới đến hoàn toàn bất đồng, nhưng tất cả cũng chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa.
Bước đi trên phố, nghe người ta nhắc đến Vệ tổng quản, hắn vừa vui mừng lại vừa chua xót.
Nghe bảo Tống tiên quan truyền lời ra ngoài rằng: Chỉ cần là môn hạ của Tống Viện, ra ngoài hành tẩu, không được làm khó Vệ Chân Ngọc. Trong lòng hắn phiền loạn, lại mắng Tống Tiềm Cơ đang làm bộ làm tịch.
“Sứ giả của Đại Diễn Tông tới rồi! Đi, đi xem náo nhiệt thôi!”
Bất chợt xung quanh xôn xao cả lên, đám đông tụ lại, vây Vệ Chân Ngọc vào giữa mà đổ về hướng tiên quan phủ.
Tống Tiềm Cơ ở quảng trường trước cửa phủ tiếp đón khách tới.
Kỷ Thần, Mạnh Hà Trạch dẫn theo hai vị tu sĩ trẻ tuổi mặc y phục màu tím của đệ tử Đại Diễn Tông.
Bọn họ cõng theo hai sọt trúc lớn, trong sọt vang lên tiếng lạch cạch. Vệ Chân Ngọc hoài nghi có ám khí nên cứ nhìn chằm chằm mãi.
Đợi hai bên hành lễ xong, hai người liền lấy từ trong sọt ra hai con Thực thiết thú còn non, giống như đang xách hai rổ trái cây, trực tiếp nhét vào trong lòng Tống Tiềm Cơ.
Đám đông chưa từng thấy dị thú như vậy, chỉ cảm thấy thú này mềm mại biếng nhác, ngây thơ chất phác.
“Tử Y tiểu thư phái bọn ta tới tặng lễ vật. Chỉ là quà mọn, chút tâm ý mà thôi”
Tống Tiềm Cơ lộ vẻ quẫn bách:
“Linh thú quý giá, ta không nuôi nổi đâu”
Hai con thú non kia bám lấy chân hắn bò lên trên, khiến hắn sợ đến mức không dám động đậy, chỉ có thể trốn tránh.
Vệ Chân Ngọc thấy mà buồn cười, lại chua xót thầm nghĩ, ngươi vậy mà sống thoải mái đến thế, còn có người nhớ thương tặng linh thú cho ngươi cơ đấy.
“Ở ngoài Bách Hoa Đình trên Hoa Vi Tông, tiểu thư nói muốn tặng Thực thiết thú cho ngài, lời đã nói ra, nếu như không tặng, sợ rằng người khác sẽ cười chê nàng nói mà không giữ lời. Tặng linh thú chỉ là chuyện nhỏ, thể diện của tiểu thư mới là chuyện lớn, xin Tống tiên quan nhẫn nhịn chút”
Đệ tử Đại Diễn Tông tiếp tục khuyên nhủ:
“Bọn chúng bây giờ nhìn thế này thôi chứ lớn lên dũng mãnh lắm, lúc thái bình thì có thể sử dụng để trấn trạch giữ cửa, trên chiến trường thì luôn luôn đi đầu, Tống tiên quan để chúng nó đó làm toạ kỵ đi!”
Tống Tiềm Cơ lộ vẻ hoài nghi.
Trấn trạch giữ cửa, trên chiến trường thì đi đầu? Mỗi thế thôi hả?
Ta cưỡi Thực thiết thú chậm rì rì hiện thân, thả ra Giới Vực có mỗi mảnh ruộng, để chọc cười chết đám địch nhân sao?
Đám nữ tu như Chu Tiểu Vân, Kỷ Tinh lại rất thích thú, các nàng chủ động học việc chăm sóc linh thú.
Cuối cùng Tống Tiềm Cơ vẫn giữ lại hai con Thực thiết thú này. Hắn còn lấy ra mười cân lúa mì để đáp lễ.
Ngày thứ hai, sứ giả Thanh Nhai tới thăm, tặng cho Tống Tiềm Cơ một quyển pháp điển dày cộp.
“Thư của Tống tiên quan, Viện Giám sư huynh đã nhận được, quyển sách này chính là lời đáp”
Tử Mặc cười nói:
“Thanh Nhai nhiều quy củ, mặc dù cũng không hoàn toàn phù hợp với Thiên Cừ nhưng vẫn là có chỗ tương thông”
Vệ Chân Ngọc nghĩ thầm, Tống Tiềm Cơ ngươi viết thư lúc nào đấy, sao ta không biết.
Đi một chuyến đến Hoa Vi Tông, ngươi quen không ít bạn mới nhỉ, lại còn đến giúp ngươi nữa chứ.
Lại nghe thấy sứ giả Thanh Nhai kia nói tiếp:
“Vạn sự phải tuân theo quy củ, như vậy cho dù có thiếu ai thì cũng vẫn có thể vận hành như thường”
Tống Tiềm Cơ cười đáp:
“Tiểu Mạnh, đem tạ lễ mà ta chuẩn bị tới đây, đều là của nhà trồng được, đem về thử xem”
Trước cửa, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Vệ Chân Ngọc lại cười lạnh xoay người đi:
“Thiên Cừ hoá ra thiếu một người như ta cũng chẳng sao. Được thôi, thế đạo này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu phàm nhân chịu khổ chịu nạn nơi đói kém. Ta sẽ tự đi tìm một nơi khỉ ho cò gáy, tự tạo ra một toà thành hoa lệ, xây dựng một đội binh mã. Để xem mấy năm nữa, vùng đất của ai càng phồn vinh hơn… Trăm năm sau, thiên địa đại biến, ngươi không cứu thì ta tới cứu”
Từ đây, rời khỏi nơi này, không quay đầu lại nữa.
“Sư huynh nhìn gì vậy?”
Mạnh Hà Trạch hỏi:
“Huynh đang tìm người sao””
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Nhìn lầm thôi”
Hắn phảng phất như nhìn thấy bóng dáng của Vệ Chân Ngọc, chợt loé lên rồi lại biến mất.
Hắn nói tiếp:
“Kể từ hôm nay, cứ ba ngày một lần, đích thân ta sẽ so chiêu với các ngươi”
“Tại sao thế sư huynh?”
Kỷ Thần không hiểu.
“Để giải sầu cho ta”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, đương nhiên là vì để chuẩn bị trước cho việc ba năm sau bí cảnh mở ra, tránh cho các ngươi xuất môn gặp phải Vệ Chân Ngọc, bị hắn giận chó đánh mèo, đến lúc đấy ta lại phải đích thân đến cứu.