Tống Tiềm Cơ đang nghĩ gì vậy?
Trần Hồng Chúc ở Thệ Thuỷ Kiều thề rằng từ nay phân rõ giới hạn với hắn.
Lận Phi Diên nhảy xuống từ boong thuyền, không thấy tung tích.
Trong lúc trời mưa to, Vệ Bình lại bẻ gãy kiếm, nói ra lời tàn nhẫn nhất rồi cũng bỏ đi.
Hắn giống như đã tập mãi thành quen, ít nhất ngoài mặt không nhìn ra thần sắc đau buồn.
Kỷ Thần cảm thấy mê man, cơ hồ không phân rõ nổi trên người người này phần nào là ôn nhu, phần nào là xa cách và lạnh nhạt.
Tống Tiềm Cơ không nghĩ nhiều như thế, hắn cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, chỉ là độ nhẫn nại đối với sự cô độc, ly biệt và hiểu lầm cao hơn nhiều so với người thường.
“Các ngươi về sau ra ngoài ngao du, tất sẽ có lúc oan gia ngõ hẹp. Nhớ kĩ, đừng chủ động đi trêu chọc hắn”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, các ngươi cho dù hai năm tới không ra khỏi Thiên Cừ, đóng cửa chuyên tâm tu luyện, ba năm sau bí cảnh mở ra, tu sĩ toàn tu chân giới cũng sẽ chen chúc mà đến, tranh cơ duyên đoạt tài nguyên, các ngươi cũng nên đi mài giũa một phen, thử xem vận khí thế nào.
Nhưng Kỷ Thần và Mạnh Hà Trạch đời trước quá đỗi bi thảm, có thể thấy khí vận chẳng ra làm sao. Nếu trở thành đối thủ một mất một còn với thiên mệnh chi tử cộng thêm Chúa cứu thế, lấy cứng đối cứng thì khả năng không thắng nổi, chi bằng tránh ra xa.
Mạnh Hà Trạch chau mày, nhặt phần kiếm gãy đang cắm vào bùn lên:
“Vệ Bình cực đoan cuồng vọng, ở Tống Viện lại áp chế bản tính, tự hạ thấp thân phận đi hầu hạ người khác. Chuyến này mang hận mà đi, nhất định không cam lòng. Nếu để mặc không quản, đệ sợ hắn ngày sau sẽ gây chuyện bất lợi cho sư huynh”
Tống Tiềm Cơ thu kiếm lại, nhàn nhạt đáp:
“Tuỳ hắn”
Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, cho dù Vệ Bình đêm nay dùng kiếm chỉ vào sư huynh mà sư huynh vẫn niệm tình cũ, không đành lỏng đả thương hắn.
“Quay về đi”
Tống Tiềm Cơ lên tiếng:
“Ta nghỉ chút đã”
Hai người Kỷ Thần, Mạnh Hà Trạch vẫn có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Đến khi sắp bước ra ngoài cửa, chợt nghe thấy người kia hỏi:
“Mỳ thật sự khó ăn lắm sao?”
Mạnh Hà Trạch ngẩn ra, vội vàng giải thích:
“Sư huynh đừng nghe Vệ Bình nói linh tinh, cũng không khó ăn đến thế đâu, hơi khó ăn thôi….A! Kỷ Thần sao ngươi lại đá ta!”
………
Khó ăn đương nhiên là khó ăn, chỉ là người đã ăn chưa từng nói toạc ra mà thôi.
Tống Tiềm Cơ vẫn luôn tưởng rằng mình là thiên tài nấu ăn, mãi cho đến khi tự mình nếm thử mới biết tư vị trăm loại chua xót trong đó.
Vậy mà so với nhân sinh còn cay đắng hơn.
Mưa xuân vội vàng, mưa từ nửa đêm cho đến bình minh.
Vệ tổng quản vừa rời đi, Thiên Cừ giống như bị đào rỗng một cái lỗ lớn, gió lạnh thổi vào hun hút.
Thiên Cừ mất đi người cai quản việc ở Thiên Cừ Phường, việc hộ tịch, đội thành phòng rồi việc lập đại lao và thẩm đường ở thần miếu, còn có tiến độ xây đường, xây cầu bị chậm trễ. Vệ tổng quản tinh lực hơn người, quyết sách và sự sắp xếp bao trùm khắp các phương diện.
Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành vội vàng tiếp nhận, nhất thời luống cuống tay chân, không thể không tìm Tống Tiềm Cơ để hắn quyết định.
Kỷ Tinh và Chu Tiểu Vân lại nhớ mong món chè và điểm tâm do Vệ Bình làm, càng nhớ thương Vệ Bình giỏi hiểu ý người, nói chuyện thì ngon ngọt.
Kỷ Thần chỉ đành an ủi muội muội:
“Vệ huynh tạm thời rời đi, là để mê hoặc kẻ địch, Tống huynh giao cho hắn một nhiệm vụ bí mật… Ngươi ngàn vạn lần không được nói ra!”
Nói quá nhiều lần, đến ngay cả bản thân hắn cũng sắp tin đến nơi.
Đến cả phụ mẫu của Mạnh Hà Trạch cũng nhớ thương Vệ Bình, thường xuyên nhắc đến người con nuôi này ở trước mặt nhi tử thân sinh.
Mạnh Hà Trạch không muốn phụ mẫu mình thương tâm nên chỉ đành hàm hồ bịa chuyện:
“Tống sư huynh phái hắn ra ngoài làm việc, làm xong sẽ quay về”
Lúc Vệ Bình ở đây, hắn mặt sưng mày xỉa, nhìn đâu cũng thấy Vệ Bình không thuận mắt.
Nhưng lúc Vệ Bình không ở đây, hắn lại là người không quen nhất.
Chỉ có Tống Tiềm Cơ là ngoại lệ.
Trong mắt người khác, cuộc sống của hắn không hề bị ảnh hưởng.
Mỗi ngày hắn vẫn ngủ đến khi tự tỉnh, ban ngày thì tu sửa giàn hoa, trồng trọt giống cây mới, nghiêm túc bận rộn cho vụ xuân.
Hắn còn ở Thiên Thành chọn ra một khu đất phì nhiêu để làm “cánh đồng hạt giống’, tự tay gieo các loại hạt giống ngũ cốc mà hắn chọn ra hồi mùa đông, bắt đầu cẩn thận chăm bón, chọn ra giống tốt nhất.
Đến khi hoàng hôn, Tống Tiềm Cơ lại tiến hành giải đáp, trả lời đủ loại câu hỏi kì quặc của đám đệ tử Thiên Cừ.
Tối đến, phần lớn thời gian hắn đều dựa trên ghế ngắm trời, thỉnh thoảng chơi hai ván cờ.
Trước khi Vệ Bình đến, mỗi ngày hắn cũng trôi qua như vậy.
Nếu bắt buộc phải nói có gì không giống, vậy hắn không còn để người khác xuống bếp nữa, thỉnh thoảng tự mình nấu mì ăn, trù nghệ tiến bộ vô cùng chậm chạp.
“Hoá ra ta thật sự không có thiên phú nấu ăn”
Kỷ Thần không đành lòng thấy Tống Tiềm Cơ tự mình chuốc lấy cực khổ nên hắn liền đề xuất với Mạnh Hà Trạch.
“Chúng ta lại tuyển một quản gia biết làm cơm đi”
“Lại tuyển một Vệ Bình khác nữa để hắn cầm kiếm chỉ vào sư huynh tiếp hả?”
Mạnh Hà Trạch không đáp ứng:
“Lúc mới tới Thiên Cừ, Tống Viện chỉ có hai chúng ta, vòng đi vòng lại lại chỉ còn có hai chúng ta. Ồ, còn cả nó nữa”
Kỷ Thần vuốt ve con mèo hoang màu vàng.
Mạnh Hà Trạch mắng con mèo kia:
“Hai kẻ nuôi ngươi đều không cần ngươi nữa rồi, ngươi còn dám đến đây mà ăn trực nằm chờ sao!”
Mèo hoang cũng biết xem xét thời thế, nó lập tức để lộ ra cái bụng đầy lông mềm, vô tội mà lăn lộn, Mạnh Hà Trạch lập tức chẳng còn tức giận nổi nữa.
Mạnh Hà Trạch từ nay liền tiếp nhận thêm một nhiệm vụ nặng nề đó là cho mèo ăn.