Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 263 - Chương 263. Bẻ Kiếm Đoạn Nghĩa (1)

Chương 263. Bẻ kiếm đoạn nghĩa (1)
Chương 263. Bẻ kiếm đoạn nghĩa (1)

Kỷ Thần tính toán thời gian, sau đó từ trên cây nhảy xuống:

“Cho dù Tống sư huynh có nấu ba nồi lớn, dùng toàn bộ nguyên liệu trong trù phòng thì tiểu tử Vệ Bình kia chắc cũng ăn xong rồi!”

Mạnh Hà Trạch liếc nhìn sắc trời:

“Đi thôi, mưa to rồi”

Trời tối đen như mực.

Đầu xuân mưa tầm tã, hai người đội mưa đi về hướng Tống Viện, còn không quên cười nhạo Vệ Bình kia lại phải thành thật ăn mỳ.

Tiếng sấm rền vang, hai người chợt nghe thấy trong viện vang lên tiếng cười thê lương.

“Động tĩnh không đúng!”

Sắc mặt Kỷ Thần thay đổi.

Mạnh Hà Trạch đẩy cửa xông vào trước, đúng lúc thấy Tống Tiềm Cơ và Vệ Bình đứng cách nhau một chiếc bàn đá, giằng co trong mưa.

Nến trên bàn đã tắt, chỉ còn lại một thanh kiếm cũ, một chén sứ trống không.

“Ta tự nhận một đời thông minh nhưng lại nhìn lầm ngươi, coi như ta mắt mù”

Vệ Bình ngửa mặt lên trời cười to.

“Oành!”

Tia chớp trắng xóa, kiếm quang sáng ngời. Hắn vậy mà lại rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về hướng Tống Tiềm Cơ.

Trong đầu Mạnh Hà Trạch ong ong một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng:

“Vệ Bình, ngươi điên rồi à!’

“Đừng có gọi ta là Vệ Bình!”

Vệ Chân Ngọc quay đầu lại gầm lên.

Kỷ Thần liếc mắt nhìn chén mì, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“Vệ huynh, là lỗi của ta! Nay vốn nên là ta ăn mỳ, ngươi muốn trách thì cứ trách ta, đừng tức giận với Tống huynh, có lời gì thì từ từ nói, trước tiên đặt kiếm xuống đi đã”

Hắn cố ý pha trò, muốn đánh tan cảm xúc điên cuồng của Vệ Bình.

Tống Tiềm Cơ lại nâng tay lên, không cho phép Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần tiến lên trước.

Hai người chỉ đành dừng bước dưới tàng cây mai, trơ mắt nhìn mũi kiếm sắc bén kia chỉ về phía cổ họng Tống Tiềm Cơ.

“Ta truyền lại trận thuật cho Tiểu Kỷ, đúc kiếm tặng cho Tiểu Mạnh nhưng lại chưa từng dạy ngươi hay cho ngươi thứ gì. Trong ngoài Tống Viện, công lao của ngươi là lớn nhất. Làm lỡ dở nửa năm trời của ngươi, một kiếm này, ngươi muốn đâm thì cứ đâm đi”

Thanh âm của Tống Tiềm Cơ lãnh đạm, mi mắt khẽ buông.

“Ta sẽ không đánh trả”

Mưa rào nặng hạt, hoa rơi lá rụng bay đầy trời. Mây đen bị ánh chớp xé rách, bóng hình hai người lúc ẩn lúc hiện.

Người đang cầm lợi kiếm trong tay thì cả người run rẩy như phát điên, người tay không tấc sắt lại bất động như núi chẳng hề sợ hãi.

“Ngươi nghĩ như vậy sao?”

Hai mắt Vệ Chân Ngọc phiếm đỏ.

Hoá ra trong lòng Tống Tiềm Cơ, hai chữ tín nghĩa này khi đặt lên bàn cân luôn được hắn cân nhắc rõ ràng đến thế. Ta đêm nay cửu tử nhất sinh mới có thể đứng trước mặt ngươi, ngươi lại nói ân nghĩa một năm nay dùng một kiếm trả hết, từ nay không ai còn nợ ai.

“Ngươi chẳng những không có gan mà ngươi còn không có tâm!”

Hắn hét lớn một tiếng, linh khí toàn thân bạo trướng.

Ngàn vạn giọt mưa vỡ tan thành sương mù, không thể đến gần hắn.

Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần đại kinh thất sắc.

“Keng!”

Vệ Chân Ngọc dùng tay không bẻ gãy trường kiếm.

“Ngươi không làm việc này thì ta tới làm. Không phải vì các ngươi đều nói ta nên làm, không phải vì ta muốn danh vọng tài phú mĩ nhân mà là ta tự mình muốn làm”

Hắn vung tay áo lên, ném hai phần kiếm gãy đi.

Cách đó không xa, giàn hoa sụp đổ, mặt đất hỗn độn.

Vệ Chân Ngọc xoay người, tay trái bị kiếm phong làm cho bị thương, máu tươi chảy đầm đìa:

“Ân nghĩa giữa ta và ngươi, giống như thanh kiếm này, từ nay về sau, không còn liên quan!”

Vết thương cũ nứt toạc, máu nóng rơi xuống bị nước mưa cuốn trôi đi.

Người thường cắt áo đoạn nghĩa, từ đó tuyệt giao, nhưng bọn họ đều dùng kiếm, muốn cắt đứt chỉ có thể bẻ gãy kiếm.

Mạnh Hà Trạch vươn tay ra muốn kéo tay áo Vệ Bình.

Tống Tiềm Cơ lại hét lớn một tiếng:

“Để hắn đi!”

Y phục của Vệ Bình ướt sũng, hắn đi ngang qua Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần mà mặt chẳng mang biểu tình gì, giống như đi qua hai cái cây nhỏ ven đường.

Hắn bước ra ngoài ngưỡng cửa, giống như chợt nhớ ra điều gì đó:

“Tống Tiềm Cơ, còn điều này ta chưa nói với ngươi, mì ngươi nấu thật sự rất khó ăn”

Tống Tiềm Cơ nhắm mắt lại, giống như chẳng hề quan tâm.

Vệ Chân Ngọc tiến vào màn mưa đêm, không quay đầu lại.

Thật lâu sau, Tống Tiềm Cơ mở mắt ra nhìn giàn hoa sụp đổ, hắn lảo đảo một bước. Hai người Kỷ Thần và Mạnh Hà Trạch vội vàng tiến lên đỡ hắn vào phòng ngồi xuống.

Kỷ Thần tìm kiếm bảo vật linh áp, nhặt Hoạ Xuân Sơn, Thất Tuyệt Cầm và kỳ phổ trong vườn rau lên, lau đi nước bùn dính trên bề mặt:

“Tống huynh và Vệ huynh sao lại cãi nhau đến nông nỗi này chứ?”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu không đáp.

Mạnh Hà Trạch nhìn về phía cửa viện, tức giận nói:

“Tên hỗn đản Vệ Bình này, để ta đi bắt hắn lại”

“Không”

Tống Tiềm Cơ khàn giọng đáp:

“Các ngươi nếu gặp hắn ở bên ngoài thì cũng đừng chọc vào hắn”

“Bên ngoài?”

Kỷ Thần ngạc nhiên, sắc mặt có chút hoảng sợ:

“Tống huynh cũng muốn bọn ta rời đi sao?”

Hết chương 263.
Bình Luận (0)
Comment