Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 262 - Chương 262. Ngươi Chưa Từng Thua (2)

Chương 262. Ngươi chưa từng thua (2)
Chương 262. Ngươi chưa từng thua (2)

“Cứu thế sao?”. Tâm thần Tống Tiềm Cơ chấn động.

Không đợi cho đại não của hắn kịp chuyển động, Vệ Bình đã giơ tay tự điểm lên mười hai chỗ huyệt đạo của mình, khuôn mặt bình phàm đến cực điểm của hắn đột nhiên biến hóa.

Trong đêm đen u ám, ánh chớp lóe lên chiếu sáng khuôn mặt mày kiếm mắt sáng, thần thái phấn chấn của vị thiếu niên.

Thật là một khuôn mặt nhuệ khí bức người.

“Tên thật của ta là Vệ Chân Ngọc. Chân trong khử nguỵ tồn chân, Ngọc trong Nhị ngọc tương hợp” (Khử ngụy tồn chân: Bỏ giả lấy thật)

Vệ Chân Ngọc nói ra xuất thân lai lịch của mình, nhưng lúc này Tống Tiềm Cơ đã không nghe được gì nữa.

“Chúa cứu thế”. Hắn lẩm bẩm:

“Ta đáng lẽ nên sớm đoán ra”

Hắn không phải không nghĩ tới khả năng này. Vệ Bình cũng mang họ Vệ.

Nhưng tính tình của Vệ Bình quá ôn hòa, quá khiêm tốn, giống như một ly nước ấm, một cục bột trắng vậy, hắn đem lại cho người khác cảm giác rất dễ bị người khác khi dễ, kể cả có là thích khách thì hắn cũng là vị thích khách có tính tình tốt nhất.

Cùng với vị chúa cứu thế hắn nhìn thấy trên dòng sông thời gian hoàn toàn tương phản.

Vệ Chân Ngọc trở nên kích động:

“Chúng ta sẽ cùng nhau sáng tạo nên một Thiên Cừ hoàn toàn mới, cùng nhau bắt đầu con đường cứu thế thứ ba----”

“Ai nói với ngươi là ta muốn cứu thế?”. Thanh âm của Tống Tiềm Cơ trở nên lạnh lùng, giống như một chậu nước lạnh hắt lên cục than đang nóng rực.

“Cái gì?”. Vệ Chân Ngọc ngạc nhiên.

“Vệ đạo hữu, ngươi có đang hiểu lầm gì không vậy?”. Tống Tiềm Cơ ngửa đầu nhìn lên bầu trời:

“Ta tới Thiên Cừ này, vốn chính là vì tự tại”

Gương mặt hắn cảm nhận được chút hơi lạnh, mưa bụi từ không trung mờ mịt trên cao rơi xuống, mỏng manh như kim hoa.

“Nhưng ngươi dẫn nước mở sông, ngươi tuần tra lãnh địa, cải tiến thổ nhưỡng, ngươi cầu mưa, ngươi cứu trợ bá tánh…”

“Tất cả đều là vì tự tại, vì để ta có thể làm ruộng tốt hơn thôi. Dù sao cũng đều là chuyện nhỏ không tốn công sức gì nhiều”. Tống Tiềm Cơ ngắt lời hắn:

“Vệ đạo hữu, ngươi thật sự đã hiểu lầm rồi”

“Hiểu lầm sao?”. Nét tươi cười trên khuôn mặt Vệ Chân Ngọc đông cứng lại, trông hết sức buồn cười:

“Trước đây, ta không tin có ai có thể nghịch thiên mà cứu vớt thế giới, nhưng từ khi gặp ngươi ta đã tin. Chuyện này chỉ ngươi mới có thể làm được, vì sao ngươi lại không làm chứ”

Trong tối nay, cung bậc cảm xúc của hắn bị thay đổi liên tục, lúc thì cực vui, lúc lại cực buồn, thanh âm khẽ run lên:

“Tống Tiềm Cơ, ngươi đừng nói giỡn với ta”

“Ta không có tâm tình đùa giỡn”. Hai mắt Tống Tiềm Cơ rốt cuộc nhìn hắn, lặp lại lần nữa:

“Đời này, thế giới sống chết thế nào không liên quan đến ta”

Vết thương khắp người Vệ Chân Ngọc đột nhiên trở nên đau nhức, “Oa’ một tiếng, hắn há mồm phun ra một ngụm máu đen.

Trên mặt Tống Tiềm Cơ lộ ra vẻ không đành lòng nhưng hắn vẫn nhẫn tâm mặc kệ, chỉ lấy ra ba đồ vật đặt lên trên bàn đá.

Một chiếc cầm, một bảo hộp, một nửa cuốn kì phổ.

Vệ Chân Ngọc nhất thời cảm thấy máu trong người cũng trở nên lạnh lẽo hơn:

“Ngươi muốn đuổi ta đi sao?”

“Những thứ này vốn nên là của ngươi. Cầm lấy đi”. Tống Tiềm Cơ cố gắng giữ cho lòng mình được bình tĩnh:

“Trăm năm sau, Kình Thiên Thụ gặp nguy hiểm, đối với thế nhân bình thường là một đợt đại kiếp tận thế. Nhưng đối với ngươi, đó có lẽ là một cơ hội”

Sắc mặt Vệ Bình càng ngày càng lạnh lẽo. Cả người hắn trở nên run rẩy, giống như đang hết sức phẫn nộ.

Tống Tiềm Cơ cố tình hạ lệnh tiễn khách:

“Đừng lãng phí thời gian ở địa phương nho nhỏ như Quận Thiên Cừ này, ngươi sinh ra là để ngăn cản sóng dữ, đứng ở Thiên Cung trên cao hưởng thụ vạn dân cung phụng, cưới vị đạo lữ đẹp nhất thế gian”

“Ha”. Vệ Bình cười to:

“Hóa ra ở trong lòng ngươi, ta lại là người như vậy sao? Ta làm mọi việc là vì địa vị quyền lực, vì thanh danh hay vì mỹ nhân sao?”

“Xin lỗi. Là ta nói năng không phải, đem lòng tiểu nhân ra đo dạ quân tử”. Tống Tiềm Cơ chợt lui về phía sau hai bước, bởi vì Vệ Chân Ngọc xuất kích bất ngờ, hất văng Trận phổ, Thất Tuyệt Cầm và cả Họa Xuân Sơn đang đặt trên bàn xuống đất.

Chí bảo trong thiên hạ bị hất xuống mảnh đất trồng rau bên dưới, lăn vào trong bùn đất.

“Ta không cần”. Vệ Chân Ngọc trong cơn giận giữ, cầm chiếc chén sứ duy nhất trên bàn giơ lên cao.

“Ngươi ném thử xem”. Tống Tiềm Cơ quát:

“Ném đi”

Vệ Chân Ngọc dừng lại, đập mạnh chiếc chén xuống bàn.

Hắn lấy ra một thanh kiếm vẫn còn mang theo huyết khí.

Thanh kiếm này là hắn liếc mắt nhìn trúng từ Hiệu cầm đồ Hắc điếm trong Hoa Vi Thành:

“Ta lúc đó quả thật không biết, chủ nhân của thanh kiếm này là ngươi”

“Ta cũng không hề biết là thanh kiếm này lại rơi vào tay ngươi”. Ánh mắt của Tống Tiềm Cơ hết sức phức tạp.

“Hiện tại, ngươi còn dám rút kiếm không?”. Vệ Bình ấn thanh kiếm về phía Tống Tiềm Cơ, quát hỏi:

“Ngươi còn có dũng khí rút kiếm không?”

Cả người hắn tràn đầy lệ khí, ngữ khí mãnh liệt:

“Ngươi đang lẩn trốn cái gì vậy? Ngươi sợ cái gì? Ngươi sợ thua phải không?”

Bị ép hỏi nhưng Tống Tiềm Cơ vẫn mỉm cười:

“Ngươi đương nhiên không sợ thua. Vệ đạo hữu rõ ràng cái gì cũng không sợ”

Nhưng nụ cười của hắn lại có chút ảm đạm:

“Bởi vì ngươi chưa từng thua”

Ngươi là nhân vật chính, ngươi là trung tâm của thế giới này.

Nếu vui vẻ, ngươi có thể tới Thiên Cừ của ta, có thể thay tên đổi họ, có thể biện soạn một câu chuyện xưa để gạt người.

Ngươi có thể cự tuyệt bất kì kẻ nào, cũng có thể chờ sau khi ta chết đi nhặt của hời.

Ta có thể không chán ghét ngươi, không ghen ghét ngươi, không hận ngươi, nhưng ngươi không nên nói với ta những lời như vậy.

“Vệ Chân Ngọc, tương lai của ngươi không ở Thiên Cừ”. Tống Tiềm Cơ tàn nhẫn lặp lại lời nói của mình:

“Thu dọn đồ dạc của ngươi, trước khi hừng đông rời khỏi thiên Cừ đi”

“Oanh”

Cuồng phong cuồn cuộn, mưa to rào rào.

Hết chương 262.
Bình Luận (0)
Comment