Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261. Ngươi Chưa Từng Thua (1)

Chương 261. Ngươi chưa từng thua (1)
Chương 261. Ngươi chưa từng thua (1)

Trong đêm đầu xuân không trăng không sao này, xung quanh không hề có có một tiếng động.

Mưa gió còn chưa đến nhưng ánh nến đã trở nên tán loạn.

Vệ Bình nghe thấy tiếng gió to thổi qua từng giàn hoa trong Tống viện, tạo ra những tiếng như tiếng nức nở nhỏ vụn. Mùi bùn đất ẩm ướt xông thẳng vào mặt, giống như sóng biển đập thẳng vào người vậy.

Hắn kẹp lên một cây rau đắng, chậm rãi nhai nuốt, chợt hỏi:

“Tống sư huynh lại đang đợi mưa sao?”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Đêm nay ta không đợi mưa. Ta đợi ngươi”

Thời điểm chờ mưa, không thích hợp làm những việc khác.

“Thật tốt quá”. Vệ Bình thấp giọng cười một tiếng, bắt đầu ăn những sợi mì đã nguội lạnh.

Hắn càng ăn càng nhanh, há mồm to nuốt từng miếng lớn, nước mắt rơi vào bên trong chén mì.

Cơ bắp toàn thân thiếu niên trở nên căng cứng, trên mặt mang theo biểu tình hung ác, hai má chuyển động, hàm răng dùng sức cắn, giống như một con dã thú đang nhai lấy nhai để huyết nhục vậy.

Tống Tiềm Cơ sớm muộn gì cũng sẽ biết chính mình vốn là tới đây để giết hắn.

Nếu Tống Tiềm Cơ không thu nhận hắn, Tống viện cũng không thu nhận hắn, thì hắn còn có thể đi đâu được?

Nếu hiện giờ Tống Tiềm Cơ muốn giết hắn, hắn cũng không có sức lực mà đánh trả nữa, hắn chỉ có thể chạy trốn.

Hắn đã từng có nhà nhưng hiện tại không còn, hắn không muốn tiếp tục ngủ tại Minh Nguyệt lâu nữa, hắn cũng không thể trở lại những ngày tháng sống vô pháp vô thiên không tim không phổi như trước đây được nữa.

Hắn từng cho rằng giữa trời đất bao la này, kiểu gì cũng có nơi cho hắn dung thân, nhưng hiện giờ, quay đầu nhìn lại, hắn bỗng nhiên phát hiện, chính mình thật sự đã trở thành một con chó hoang, chịu gió táp mưa sa, không có nơi để về.

Vệ Bình ở phía sau lưng cho nên Tống Tiềm Cơ không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cả người hắn tràn đầy lệ khí.

Không khỏi khẽ nhíu mày:

“Không muốn ăn thì đừng ăn nữa”

Vệ Bình không để ý tới lời nói của hắn, bưng chén mì lên húp một hơi hết sạch.

Cảm xúc mãnh liệt của hắn bị kìm nén lại, tác động tới vết thương, màu bầm trào ra khỏi cổ họng.

Hắn nuốt ngụm máu trở về, trong miệng liền đầy mùi vị rỉ sắt, có cảm giác dính nhớt ấm ấm.

“Keng”. Chiếc chén sứ đập xuống bàn vang lên một tiếng kêu to, Vệ Bình kịch liệt ho khan.

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ngươi đang làm gì vậy, cả phòng bếp cũng không được mấy cái chén, đập hỏng rồi lại phải mất công đi mua mới.

“Ngươi có việc gì đang giấu diếm ta đúng không?”. Hắn thở dài một tiếng, quyết định đem lời muốn nói nói ra.

Vệ Bình không quay đầu lại:

“Tống Tiềm Cơ, thân thế thê thảm mà trước đây ta từng nói cho ngươi chỉ là giả. Cái tên Vệ Bình này cũng là giả. Ta cùng với Lận Phi Diên là một hội, đều nhận chỗ tốt của người khác, tới đây ám sát ngươi----“

“Oanh”

Tiếng sấm nổ vang, gió xuân như đao, cuồn cuộn thổi tới.

Vệ Bình im lặng, buông chiếc đũa xuống, chậm rãi đứng lên.

“Ồ”

Vệ Bình quay đầu lại về phía sau, hoài nghi chính mình gặp phải ảo giác, nhưng đúng thật là chính tai hắn nghe thấy Tống Tiềm Cơ nói:

“Ta biết”.

Thanh âm vẫn trước sau như một, nhẹ nhàng trong trẻo.

“Ngươi đã biết sao?”

Trong nháy mắt, hắn thật sự rất muốn túm lấy cổ áo của Tống Tiềm Cơ và lớn tiếng quát hỏi, vậy ngươi có bệnh sao, đã biết mà ngươi còn dám làm như vậy.

Tống Tiềm Cơ vỗ vỗ vào tay vịn của ghế dựa:

“Ngay từ lần gặp đầu tiên, ngươi đã xem xét đánh giá kỹ lưỡng bố trí bên trong Tống viện, ẩn giấu sát ý của mình, ẩn nhẫn không phát. Huống hồ, ta chiêu mộ quản gia với những điều kiện rất cổ quái, vậy mà lại lập tức có người phù hợp đưa tới trước cửa, chuyện tốt như thế này làm sao sẽ rơi xuống đầu ta được chứ? Ai, gương mặt hiện tại này của ngươi, có lẽ cũng là giả đúng không?”

Từ ngày đầu hắn đã biết Vệ Bình là thích khách, còn việc chịu ủy thác của Hoa Vi Tông hay của Triệu gia, làm vì tiền hay vì danh, hắn không muốn để tâm.

Bởi vì Vệ Bình cũng không có làm chuyện gì bất lợi với hắn. Luận việc chứ không luận tâm.

Vệ Bình bỗng nhiên xoay người lại:

“Tuy rằng thân thế, lai lịch, tên họ của ta là giả, khuôn mặt này cũng là giả, nhưng ta trung tâm với Thiên Cừ là thật. Sau khi biết được nguyện vọng của ngươi, ta chỉ muốn ở bên cạnh hỗ trợ ngươi, tuyệt đối không muốn làm hại ngươi”

Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, dưới sự kích động, từ cổ họng lại trào ra máu tươi.

“Oanh”. Một tia chớp sáng chói xẹt qua bầu trời đêm, một tiếng sấm rền vang lên.

Tống Tiềm Cơ giật mình, ta thì có nguyện vọng gì chứ, ta chỉ muốn làm một người nông dân trồng trọt bình thường thôi mà.

“Ngươi tin lời ta nói chứ?”. Trong mắt Vệ Bình tràn đầy tơ máu quát hỏi.

“Ta tin”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Thanh âm của Vệ Bình càng lúc càng lớn hơn:

“Đêm nay, ta đã giết rất nhiều người, ngươi có trách ta không?”

“Không trách”. Tống Tiềm Cơ lắc đầu, nghĩ thầm, nếu kẻ thù của ngươi tới đây để trả thù, ta cũng sẽ đảm đương giúp ngươi.

“Tốt. Tốt”. Vệ Bình hô liền hai tiếng tốt:

“Tống Tiềm Cơ, ta không muốn đi Thanh Nhai, cũng không muốn đi Tử Vân Quan, ta không muốn con đường tu tiên của ta một bước lên mây xanh như vậy. Từ trên cao đi xuống, chỉ cứu được nhất thời mà không cứu được một đời. Chỉ có từ dưới đi lên, mới là con đường cứu thế chân chính. Ngươi và ta đều là người đồng đạo”

Hết chương 261.
Bình Luận (0)
Comment